Chương trước
Chương sau
Tiêu Lang thấy cô tắt điện thoại, trong lòng anh hơi yên tâm, cảm giác thoải mái hơn nhiều.
Anh đưa cho cô một chai nước khoáng, cười nói: “Khát không, uống nước đi.”
“Cảm ơn.” Giang Vũ Phi cầm lấy những chưa uống. 
Vừa rồi đối diện với Nguyễn An Quốc, tý nữa sẽ phải đối diện với Tiêu Tử Bân, cô rất lo lắng sẽ gặp phải những chuyện cô không thể lường trước được…
Ở đâu dây bên kia, Nguyễn Thiên Lăng nghe tiếng điện thoại bị tắt, anh nhíu mày gọi lại một lần nữa nhưng điện thoại lại tắt máy.
“Người phụ nữ đáng chết này!” Anh tức giận nắm chặt điện thoại, bực không thể đập vỡ di động. 
Lại dám tắt điện thoại của anh, lại còn dám tắt máy luôn!
Nguyễn Thiên Lăng nghiến răng nghiến lợi gọi đến Phi Nhi castle, thím Lý nghe điện và nói Giang Vũ Phi không có nhà, đã đi ra ngoài từ sớm rồi. Nguyễn Thiên Lăng bảo bà lên xem đồ của Giang Vũ Phi còn ở đó không.
Sau khi thím Lý xem xong nói mọi thứ đồ vật đều vẫn còn, nhưng giấy tờ thì hình như không thấy, Nguyễn Thiên Lăng ngay lập tức nghĩ đến một khả năng, cô lại bỏ trốn hay sao? 
Suy nghĩ này khiến mặt anh trắng bệch, trong lòng thấy thật sự bất an.
Giang Vũ Phi, em lại muốn bỏ trốn sao?
Dù anh có giữ em lại như thế nào em vẫn muốn trốn sao? 
Mắt Nguyễn Thiên Lăng tối sầm như không nhìn thấy ánh sáng, anh chán nản tựa lưng vào ghế, không biết nên làm gì tiếp theo.
Nếu cô thực sự bỏ đi, hiện tại đuổi theo liệu có còn kịp không đây?
Cô vẫn cứ thích trốn như vậy, anh đành cho cô trốn vậy… anh sẽ không tìm cô nữa. 
Thế nhưng… vì sao trong lòng anh vẫn không muốn bỏ cuộc, đau giống như cắt từng mảng thịt vậy?
Anh cho rằng cho cô khoảng trời tự do của riêng mình cô sẽ nghĩ thông suốt, cố thể cam tâm tình nguyện cử hành hôn lễ với anh.
Anh sai rồi, cô đã khinh thường tất cả những gì anh giành cho cô… 
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng dần trở nên nham hiểm, tại sao cô cứ đạp lên tấm chân tình của anh một cách tùy tiện như vậy?
Cô muốn đi, có thể! Nhưng anh không thể để cô ra đi dễ dàng như vậy. Anh phải cho cô biết rằng anh cũng khinh thường cô.
“Người phụ nữ đáng chết, em lại dám trốn… anh sẽ không bỏ qua cho em!” 
Nguyễn Thiên Lăng bỗng nhiên đứng dậy, tức giận hất đổ những tài liệu trên bàn làm việc.
Anh tức giận bấm số điện thoại của thuộc hạ, chỉ đạo rất lạnh lùng: “Truy nã toàn thành phố cho tôi, trong vòng bốn mươi tám tiếng đồng hồ phải tìm ra người phụ nữ đáng chết Giang Vũ Phi!”
“Vâng, thưa thiếu gia!” 
---
Xe Tiêu Lang dừng trước một biệt thự yên tĩnh, vệ sĩ mặc vest đen đã được huấn luyện nghiêm khắc tiến đến, cung kính mở cửa xe cho họ.
Giang Vũ Phi xuống xe, cô nhìn vào biệt thự trước mặt, trong lòng bỗng dâng lên một chút lo lắng. 
Cô không sợ hãi nhưng lại rất lo lắng. Không phải lo lắng sắp được gặp người thân, mà là sự lo lắng phải đối diện với những chuyện không thể lường trước được.
Tiêu Lang đi đến trước mặt cô, nắm tay cô, cười nói: “Đi vào với anh.”
Giang Vũ Phi liếc nhìn anh và gật đầu: “Được.” 
Bởi trong thâm tâm còn có tâm sự, cô luôn nghe ngóng từng chút một với tất cả mọi sự vật ở đây. Đi với Tiêu Lang vào sân trước, sau đó đi vào phòng khách, rồi lên lầu, đứng trước cửa thư phòng.
Tiêu Lang buông tay cô ra, anh gõ cửa, nói một cách cung kính: “Ba, chúng con tới rồi.”
Cửa kêu két một tiếng rồi tự động mở ra, bên trong có tiếng già nua, trầm ấm: “Vào đi.” 
Giọng nói này Giang Vũ Phi cảm thấy hơi quen quen, buổi tối trước khi cử hành lễ đính hôn với Tiêu Lang lúc trước, chính là giọng nói này nói chuyện điện thoại với cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.