Tiêu Lang cười nhạt: “Lão cáo già đó nói với em như vậy sao? Vũ Phi, gì mà chiếm đoạt Nguyễn thị chứ? Nguyễn thị vốn dĩ là của Tiêu gia, em là người thân của chúng ta, năm xưa ông ta giở trò hèn hạ mới đuổi được cả nhà chúng ta, em nghĩ lời ông ta nói đáng tin sao?”
Giang Vũ Phi thấy bối rối hết sức, cô thực sự không biết nên tin ai bây giờ. Nguyễn An Quốc thừa nhận ông có tư tâm, song chiêu lùi một bước tiến ba bước này của ông có thể là để cô tin tưởng ông hơn. Bên Tiêu Lang là người thân của cô, theo lý cô nên ngả về bên họ... Nhưng những lời Nguyễn An Quốc nói có vẻ không phải là giả khiến cô không ngăn nổi phải ngờ vực bên Tiêu Lang.
Hai người họ, ai đúng ai sai, cô chẳng biết đâu mà lần.
“Tiêu Lang, nếu hai người muốn lợi dụng tôi thì hãy bỏ đi, tôi không mong mình bị bất kỳ ai lợi dụng. Nếu tôi biết anh đang lợi dụng tôi, tôi sẽ thất vọng tràn trề với anh.” Đôi mắt long lanh của Giang Vũ Phi nhìn sâu vào mắt anh, rành rọt thốt ra từng chữ một. Lời cô nói vừa chân thành vừa ngụ ý nhắc nhở.
Một thoáng ảm đạm vút qua trong đôi mắt đen huyền của Tiêu Lang.
“Vũ Phi... Anh là anh trai của em, chúng ta có quan hệ máu mủ ruột rà, em nên tin tưởng anh. Anh sẽ dốc hết sức bảo vệ em, trở thành chỗ dựa vững chắc của em.” Tiêu Lang không giải đáp luôn nghi ngờ của cô mà lại thay bằng những lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576460/chuong-824.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.