Chương trước
Chương sau
“Cháu khỏi cần che giấu cho cậu ta. Từ ngày Tiêu Lang xuất hiện, ông đã nghi ngờ thân phận của cậu ta rồi. Cậu ta họ Tiêu, lại hết lần này đến lần khác quen cháu... Vậy là ông đã biết, cậu ta nhất định có quan hệ với cháu. Cậu ta là con trai của anh cả ba cháu đúng không?”
Hóa ra chuyện gì ông cũng biết hết, hóa ra tất cả đều là thật...
Cô vốn khỏi cần ngờ vực những lời Tiêu Lang nói. Tiêu Lang là người thân của cô, anh quả nhiên không hề lừa cô. 
“Ông nội, cháu có điều muốn hỏi, có phải ông muốn độc chiếm tài sản của Tiêu gia nên mới cho Nguyễn Thiên Lăng lấy cháu?”
Nguyễn An Quốc hé môi song không biết làm sao để thanh minh cho bản thân.
“Quả nhiên là vậy...” Giang Vũ Phi buông tiếng cười lạnh lẽo, ánh mắt cũng rét lạnh hẳn đi. 
“Năm đó vì sao sau khi gặp ông, ba cháu lại mất tích? Ông đã làm gì ông ấy?”
Nguyễn An Quốc thoáng ngạc nhiên, ông không ngờ ngay chuyện năm đó ông và Tiêu Trạch Tín gặp nhau họ cũng điều tra ra.
“Cháu nghi ngờ ông mưu hại ba cháu để độc chiếm tài sản Tiêu gia?” Ông hỏi ngược Giang Vũ Phi. 
Dáng vẻ ông vẫn hiền từ như vậy, làm người ta chẳng thể nào liên hệ nổi ông với hình ảnh một doanh nhân khôn ngoan tài ba.
Trước đây cô còn cho rằng ông là một người cao tuổi, một người ông nội bình thường, đến giờ cô mới biết ông là người bản lĩnh và cơ trí. Ông và Nhan Duyệt đều giống nhau, khiến cho cô hiểu tường tận cái câu đừng trông mặt mà bắt hình dong... Không, năng lực ngụy trang của ông còn lợi hại hơn cả Nhan Duyệt, từ đầu đến cuối, ông luôn giữ một dáng vẻ như vậy, xưa nay chưa từng để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Giang Vũ Phi thấy ông quá đáng sợ, cô không thể lại bị vẻ ngoài hiền từ của ông đánh lừa nữa... 
“Lẽ nào lại không phải? Ông luôn nung nấu ý định độc chiếm Nguyễn thị, bèn giở trò hèn hạ với ông ấy. Ba cháu chắc chắn đã liệu được sẽ có ngày này nên mới giao cháu cho Giang Lân nuôi... Sau này tìm được tung tích của cháu, ông bèn nghĩ đến chuyện cho cháu lấy Nguyễn Thiên Lăng. Nếu cháu và anh ta có con, Nguyễn thị sẽ hoàn toàn thuộc về Nguyễn gia, danh chính ngôn thuận mãi về sau, đúng không?”
“Dù cháu có tin hay không thì ông cũng không hề mưu hại ba cháu.” Nguyễn An Quốc chỉ biện bạch cho vế trước, còn vế sau coi như ngầm thừa nhận.
“Vậy ông ấy đã đi đâu? Tại sao sau khi gặp ông, ông ấy lại bặt vô âm tín, không thể tìm được?” Giang Vũ Phi hỏi vặn lại. 
“Ông cũng không biết cậu ấy đã đi đâu, hôm đó cậu ấy tới gặp ông... Cậu ấy nhắn với ông rằng đợi cháu trưởng thành rồi hãy giao cổ phần cho cháu, sau đó cậu ấy nói phải rời đi một thời gian, ông hỏi cậu ấy đi đâu, nhưng cậu ấy không tiết lộ. Sau nữa thì cậu ấy đi đến biệt tăm rồi.”
“Ông bảo cháu làm sao có thể tin lời ông đây?”
Nguyễn An Quốc cũng đành chịu: “Nếu là ông, chuyện thế này ông cũng không tin. Nhưng năm đó ông không hề tư lợi độc chiếm cổ phần của ba cháu... Sau khi ba cháu đi, ông luôn phái người tìm kiếm cháu, song mãi mà chẳng tìm được. Về sau ba cháu cũng biệt tăm, lúc đó ông một mình tiếp quản Nguyễn thị, chẳng còn sức đâu mà đi tìm hai người... Nguyễn thị dần dà phát triển, trở thành một đế chế thương mại, một huyền thoại... Ông nội cũng là con người, khó thoát khỏi ý nghĩ tư lợi. Nguyễn thị phát triển đến mức này, ông không thể hai tay dâng Nguyễn thị cho người khác được, cho nên đã ngừng việc tìm kiếm tung tích của ba con cháu. Ông từng nghĩ, nếu hai người không xuất hiện, Nguyễn thị sẽ mãi mãi thuộc về Nguyễn gia. Mãi đến một ngày, ông tình cờ trông thấy cháu trong trường... Cháu giống mẹ vô cùng, lại hao hao ba cháu mấy nét, lúc đó ông liền biết cháu chính là con gái của Tiêu Trạch Tín.” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.