Nhan Duyệt càng thêm xác định cô chưa nói với Nguyễn Thiên Lăng chuyện này. Cô ta sát vào gần cô, nhếch môi đắc ý thấp giọng nói: “Tôi nói, đường XX không có màn hình giám sát, cô muốn tìm chứng cớ, vốn dĩ là không thể nào!”
Trong mắt Giang Vũ Phi bắn ra sự oán hận sâu sắc: “Cô cố ý lái xe đụng tôi ở đó, chính là đoán ra chỗ đó không có máy giám sát sao?”
“Đúng, chính là như vậy.” Nhan Duyệt càng cười càng phát ra sự đắc ý: “Giang Vũ Phi, cô đấu với tôi, cô vẫn còn non lắm. Tôi đối phó cô, còn đơn giản hơn đối phó một con kiến!”
Giang Vũ Phi cười lạnh một tiếng, trong mắt không hề có chút sợ hãi nào.
“Rốt cuộc đây là chuyện gì? Vì sao người làm nói với tôi Giang Vũ Phi lén lút vào thư phòng của lão thái gia?” Bà Nguyễn bước nhanh về phía bọn họ.
Nhan Duyệt quay người, sắc mặt lạnh lùng lập tức biến mất, trên mặt đổi thành hình tượng nhu nhược thiện lương.
“Mẹ, lúc trước người làm bắt gặp Giang Vũ Phi vụng trộm vào thư phòng của ông nội, liền nói với con. Con cùng người làm sang đây xem xét, quả nhiên thấy cô ta ở trong thư phòng của ông lén lén lút lút không biết đang tìm thứ gì đó.” Nhan Duyệt đánh đòn phủ đầu nói.
Sắc mặt bà Nguyễn lập tức khó coi: “Giang Vũ Phi, cô ở trong thư phòng của ông cụ làm gì?”
“Tìm đồ.”
“Tìm cái gì? Nếu hôm nay cô không nói rõ ràng, tôi sẽ gọi cảnh sát đến điều tra!” Giọng nói của bà Nguyễn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576431/chuong-795.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.