Chương trước
Chương sau
Giang Vũ Phi đi vào, trở tay đóng cửa.
Vòng tay buổi sáng cô làm rơi đã không thấy, cô biết, buổi trưa người làm quét dọn đã nhặt đi.
Giang Vũ Phi khẩn trương đi đến trước bàn sách, kéo ngăn kéo ra, liếc nhìn thấy bức chụp đặt chỉnh tề ở bên trong. 
Trên tấm ảnh có hai người đàn ông, một là Nguyễn An Quốc, có điều ông ta trông chỉ hơn bốn mươi tuổi, một là một người đàn ông rất trẻ cao lớn…
Giang Vũ Phi nhìn chằm chằm người đó, không khỏi quặn thắt trong lòng, ánh mắt không sao dời đi được.
Người đó là ai? 
Vì sao cô nhìn thấy bộ dạng của người, sẽ có một cảm giác rất quen thuộc, rất thân thiết?
Giang Vũ Phi cắn chặt vành môi, tim run rẩy, kích động…
Người đó là ba cô, Tiêu Trạch Tín sao? 
“Cô nói cô ta ở trong thư phòng của lão thái gia sao?”
“Vâng, thiếu phu nhân…”
Cửa bên ngoài không đóng hoàn toàn, mơ hồ truyền đến tiếng của Nhan Duyệt và người hầu gái. 
Giang Vũ Phi đóng ngăn kéo lại, đi nhanh về phía cửa phòng. Cô vừa đi đến cửa, bỗng nhiên cửa bị Nhan Duyệt đẩy ra …
“Giang Vũ Phi, cô ở trong thư phòng của lão thái gia làm gì?” Nhan Duyệt nhìn chằm chằm cô, ác liệt chất vấn.
Giang Vũ Phi cười nhạt nói: “Không làm gì, đến tìm một vật.” 
Nhan Duyệt hồ nghi nheo mắt lại: “Cô tìm cái gì? Tôi thấy cô đến là để trộm đồ, bình thường thư phòng của lão thái gia không cho phép ai tùy tiện xông vào, cô vào làm gì, cô muốn lấy trộm cái gì?”
Giang Vũ Phi cười lạnh nhạt nói: “Cô Nhan, tai cô có vấn đề sao? Tôi nói tôi tới là để tìm một vật, là tìm, không phải là trộm, mời cô không cần đổi khái niệm trộm, được không?”
Nhan Duyệt căn bản không để ý tới cô, cô ta nghiêng đầu nói với người hầu gái: “Đi mời phu nhân đến, cứ nói Giang Vũ Phi lén lút ở trong thư phòng của lão thái gia, không biết có động vào đồ vật gì quý giá quan trọng không…” 
“Vâng, tôi biết rồi.” Người hầu gái mau chóng đi tìm bà Nguyễn.
Sắc mặt Giang Vũ Phi lập tức lạnh đi. Cô biết rõ, một khi bị Nhan Duyệt bắt gặp, cô ta sẽ cố gắng hết sức đối phó cô. May mắn cô chừa lại một đường lui, không đến mức hết đường chối cãi.
Người hầu gái đi rồi, Nhan Duyệt nhìn về phía Giang Vũ Phi, cười lạnh lùng nói: “Nói thật đi, cô đột nhiên ở lại nhà cũ có mục đích gì?” 
Giang Vũ Phi thản nhiên nói: “Tôi không có mục đích gì, Nguyễn Thiên Lăng muốn quay lại ở, tôi liền quay lại ở. Nhan Duyệt, tôi biết cô hận tôi, thật ra tôi cũng không thích cô. Chỉ là tôi thật không ngờ, cô sẽ hận tôi đến mức muốn lái xe đụng chết tôi!”
Nhan Duyệt đỡ bụng, cười cười nham hiểm: “Tôi đâu có lái xe đụng chết cô? Nếu tôi thật sự đâm chết cô, bây giờ cô làm sao vẫn khỏe mạnh đứng ở đây? Chẳng lẽ cô là ma sao?”
“Cô không cần đắc ý, tôi sẽ nghĩ biện pháp lấy được băng hình giám sát đường XX, đến lúc đó có băng hình trong tay, tôi xem cô nói xạo như thế nào!” 
Nhan Duyệt hồ nghi nhìn cô, chẳng lẽ cô chưa nói với  Nguyễn Thiên Lăng cô ta lái xe đụng cô ở đâu?
Nếu nói, Nguyễn Thiên Lăng nhất định sẽ đi thăm dò băng hình giám sát…
Có lẽ cô thật sự không nói, nếu như nói, hôm đó Nguyễn Thiên Lăng định bóp chết cô ta, anh sẽ nói không có chuyện băng hình giám sát. Nhưng lúc ấy anh chỉ biết là cô ta lái xe suýt chút nữa đụng Giang Vũ Phi, lại không nói muốn đi thăm dò băng hình giám sát gì. 
Nghĩ tới đây, Nhan Duyệt khinh thường cười lạnh nhạt nói: “Đường XX? Giang Vũ Phi, đường XX căn bản không có máy giám sát, chẳng lẽ cô không biết sao?”
“Cô nói cái gì?” Giang Vũ Phi cố ý lộ ra biểu hiện kinh ngạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.