Chương trước
Chương sau
Không biết vì sao, nghĩ đến thiếu gia cũng có lúc kinh ngạc, cô liền có một chút hả hê.
Nguyễn Thiên Lăng nhíu mày, người phụ nữ đó, cho cô một chút lợi lộc là cô đã vô cùng vui vẻ rồi! Lại còn dám sắp xếp cho anh ở phòng khách!
Sớm biết như vậy, anh đã không nói cô là chủ nhân lớn nhất của nơi này… 
“Tôi lên lầu tìm cô ấy!” Nguyễn Thiên Lăng quay người tiếp tục lên lầu, Giang Vũ Phi cố nén cười, mau chóng quay về phòng ngủ.
Lúc Nguyễn Thiên Lăng đẩy cửa vào, cô đang ngồi trên ghế sofa đọc sách, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, bộ dạng có vẻ không vui.
“Giang Vũ Phi!” Nguyễn Thiên Lăng bước đến trước mặt cô, thấy sắc mặt cô có vẻ không ổn, giọng anh không khỏi hòa hoãn lại: “Sao em có thể sắp xếp cho anh ở phòng khách?” 
Giang Vũ Phi ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn anh: “Vì sao không thể? Không phải anh nói tất cả nơi này đều do em làm chủ sao? Chẳng lẽ là anh nói đùa?”
Chết tiệt, anh thật sự là ăn nhiều mới nói những lời đó, không nên giao quyền chủ động cho cô!
Nguyễn Thiên Lăng ngồi xuống bên cạnh cô, túm lấy cánh tay cô, kéo người cô lại… 
“Em cố ý!” Anh nâng cằm cô lên, nhếch môi không đàng hoàng: “Sao, vẫn còn tức giận sao? Không phải buổi sáng vẫn còn rất tốt sao?”
Giang Vũ Phi đẩy tay anh ra, cô ngồi thẳng người lên, sắc mặt vẫn rất lạnh nhạt: “Anh nói đúng, quả thực em vẫn còn tức giận. Nguyễn Thiên Lăng, anh có con với người phụ nữ khác, chẳng lẽ em không nên tức giận?”
Giang Vũ Phi vốn dĩ rất bình tĩnh nhưng cứ mỗi lần nhắc tới chuyện này, cô lại không thoải mái. 
Phải làm sao đây, đứa con trong bụng Nhan Duyệt sẽ là hố sâu trong lòng cô, cả đời cũng không thể vượt qua... Chỉ cần vừa nghĩ tới cô ta mang thai đứa con của Nguyễn Thiên Lăng, cô sẽ rất khó chịu.
Thử hỏi người phụ nữ nào đồng ý nhìn thấy người đàn ông của mình và người phụ nữ khác có một đứa con?
Tình yêu nam nữ có thể cắt đứt, nhưng ràng buộc huyết thống, ai có thể cắt đứt được? 
Giang Vũ Phi càng nghĩ càng khó chịu, cô đứng dậy tiến lên phía trước vài bước: “Nguyễn Thiên Lăng, anh để em tiếp tục yên tĩnh một chút đi. Bây giờ em thật sự không thể nào không hoàn toàn quan tâm…”
Nguyễn Thiên Lăng mím môi nhìn cô: “Vũ Phi, nếu đứa bé đó thật sự là của anh, chẳng lẽ em sẽ thật sự không có ý định ở bên anh sao?”
“Đứa bé đó vốn dĩ chính là của anh!” Giang Vũ Phi quay đầu lại không kiên nhẫn nói: “Anh ra ngoài đi, để cho em yên tĩnh một chút.” 
“Em đã yên tĩnh hai ngày rồi.” Nguyễn Thiên Lăng đứng dậy, trầm giọng vạch trần sự thật này.
Thời gian hai ngày là nhiều lắm sao?
Cô đã cố gắng hết sức suy nghĩ về vấn đề giữa hai người bọn họ, hơn nữa cô cũng cố gắng thử tiếp nhận anh. Nếu không thì cô cũng không về đây… 
“Em muốn nghỉ ngơi.” Giang Vũ Phi thản nhiên nói, cô không muốn cãi nhau với anh vì những lời này.
Nguyễn Thiên Lăng còn muốn nói tiếp gì đó nhưng lại gắng gượng nhịn xuống. Anh không ngừng tự nói với bản thân, không thể ép cô, tuyệt đối không thể ép cô…
Anh rất vất vả mới có cơ hội ở bên cô một lần nữa, anh quyết không thể giống như trước kia, ngang ngược bá đạo như vậy, làm quan hệ của bọn họ càng ngày càng bế tắc. 
Nắm chặt nắm đấm, Nguyễn Thiên Lăng kiên nhẫn nói: “Được, anh không quấy rầy em, em từ từ bình tĩnh lại. Nhưng... anh chỉ cho em nhiều nhất là năm ngày... Vũ Phi, thời gian năm ngày đủ cho em hiểu rõ cái em cần nhất là gì.”
Ánh mắt Giang Vũ Phi hơi lóe lên, cô biết, cô cần nhất là anh. Nhưng mà cô cũng không có cách nào khiến mình không quan tâm...
Cô có thể không so đo quá khứ của anh và Nhan Duyệt, cũng có thể không so đo quá khứ của bọn họ, duy chỉ có đứa con trong bụng Nhan Duyệt, cô không thể không so đo. 
“Ừ, em sẽ nghiêm túc suy nghĩ.” Giang Vũ Phi khẽ gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.