“Người đâu, tiễn khách!” Tiêu Lang thấp giọng ra lệnh đuổi khách.
Địch Sinh đẩy cửa đi vào, lạnh lùng giơ tay mời bác sĩ Tống.
“Bác sĩ Tống, xin mời.”
“Các người…” Bác sĩ Tống chán nản, nhưng ông ta không có cách nào phản đối, chỉ có thể ôm cục tức rời đi.
Lúc rời đi, mắt ông ta còn liếc nhìn Tiêu Lang một cái.
Trong ánh mắt ấy, có trách cứ, có không cam tâm, có tức giận, dù sao cũng rất phức tạp…
Giang Vũ Phi nghi nhờ nhìn chăm chú vào bóng lưng của bác sĩ Tống, cảm giác có gì đó là lạ.
Hình như bác sĩ Tống rất hy vọng cô có thể hồi phục trí nhớ, phản ứng của ông ta quá mạnh.
Còn nữa, dường như giữa ông ta và Tiêu Lang có điều gì không nói cho cô biết…
“Tiêu Lang, bác sĩ Tống có vấn đề gì đó phải không?” Cô đứng lên nghi ngờ hỏi.
Tiêu Lăng lấy khăn tay ra, đưa tay định lau mồ hôi trên trán cho cô, Giang Vũ Phi vội tránh, cười nói: “Tôi tự làm được.”
Cô giơ tay lên, dùng tay áo lau lung tung trên trán.
Cô thà làm bẩn ống tay áo của mình, chứ không muốn dùng khăn tay của anh…
Tay Tiêu Lang cứng ngắc giữa không trung, anh nắm chặt khăn tay, tay chậm chạp buông xuống.
“Ông ta không có vấn đề gì.” Anh lạnh nhạt nói: “Ông ta đang tái phát bệnh nghề nghiệp, hy vọng mau chóng chữa khỏi cho em. Nhưng anh sợ em chịu không nổi, không thể để ông ta muốn làm gì thì làm được… Vũ Phi, xin lỗi vì đã tìm cho em một bác sĩ quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576356/chuong-720.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.