Đột nhiên, Giang Vũ Phi thốt lên tiếng rên đau đớn, thân thể run rẩy dữ dội.
Tình trạng của cô không ổn…
“Cô ấy không ổn rồi, mau đánh thức cô ấy!” Tiêu Lang vội vàng nói với bác sĩ Tống.
Bác sĩ Tống lạnh lùng: “Còn chưa đến lúc.”
Sắc mặt Tiêu Lang thoáng trầm xuống, giọng nói cũng trở nên hung dữ: “Ông không nhìn thấy cô ấy sắp không chịu được nữa à? Cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ sẽ làm hại đến sức khỏe của cô ấy!”
“Cậu đừng vội, vẫn chưa tới lúc…”
“Tôi bảo ông đánh thức cô ấy!” Tiêu Lang tức giận, toàn thân tỏa ra khí thế khiến người khác sợ hãi.
Bác sĩ Tống nhíu mày nhìn anh, nói một cách miễn cưỡng: “Bây giờ mà đánh thức cô ấy, sẽ thất bại trong gang tấc.”
Ông ta vừa dứt lời, đột nhiên có một khẩu súng ngắn chĩa vào thái dương của ông ta.
Tiêu Lang chĩa súng vào ông ta, giọng âm trầm lạnh lùng: “Tôi bảo ông đánh thức cô ấy ngay lập tức! Ngay bây giờ!”
Bác sĩ Tống không còn cách nào khác đành nhấn nút vào đồng hồ quả quýt, tiếng chuông vang lên, lập tức đánh thức Giang Vũ Phi.
Khi Giang Vũ Phi tỉnh lại, Tiêu Lang đã cất súng đi.
“Vũ Phi, em không sao chứ?” Anh nhanh chóng bước lại chỗ cô, ngồi xuống căng thẳng nhìn cô.
Trán Giang Vũ Phi đầm đìa mồ hôi, hơi thở gấp gáp, trong mắt tràn ngập sự hoảng loạn.
“Vũ Phi… em sao vậy?” Tiêu Lang khẽ gọi cô: “Em nhớ ra gì rồi?”
Giang Vũ Phi vẫn ngơ ngác, cô vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576355/chuong-719.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.