Đột nhiên nhìn thấy cô, Tống Hiểu Đồng vui mừng.
Cô ấy vứt bỏ đồ vật trong tay, chạy tới một cách cẩn thận.
Giang Vũ Phi nghe thấy tiếng bước chân, mở mắt ra hơi nghiêng đầu.
“Cô Giang, cô còn nhớ tôi không?” Tống Hiểu Đồng mỉm cười hỏi cô.
Trong mắt Giang Vũ Phi lộ vẻ nghi ngờ, hai người quen nhau ư?
Tống Hiểu Đồng tiến lại gần cô, ngồi xuống: “Cô không nhớ tôi sao? Lần trước tại thị trấn Hoa Lan thành phố D, lúc đó tôi bị cướp, cô đã giúp tôi.”
“Xin lỗi, tôi quên rồi.” Giang Vũ Phi áy náy cười nói.
Mất trí nhớ thật không hay chút nào, mỗi lần gặp người quen trong quá khứ, cô đều không nhớ.
Tống Hiểu Đồng không để ý, cười nói: “Không sao, tôi nhớ cô là được, tôi giới thiệu lại lần nữa, tôi tên là Tống Hiểu Đồng.”
"Xin chào, tôi là Giang Vũ Phi.” Giang Vũ Phi lịch sự trả lời.
“Ừ, tôi biết cô, tôi có điều tra rồi.”
“Điều tra?” Không phải bọn họ quen biết sao? Vẫn phải điều tra ư?
Tống Hiểu Đồng vội vàng giải thích: “Cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì đâu, lúc đó tôi không biết tên cô, về sau cô lại vì tôi mà… Tôi cảm thấy rất áy náy, muốn tìm hiểu tình trạng của cô.”
“Xin lỗi, tôi nghe không hiểu cô nói gì.” Giang Vũ Phi nghe không hiểu gì hết.
Tống Hiểu Đồng áy náy nói: “Lần trước cô bị Nguyễn tiên sinh tìm được đều là lỗi tại tôi. Nếu không phải tôi mang móc khóa về nhà, bị chồng tôi nhìn thấy, chồng cũ của cô cũng sẽ không tìm được cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576352/chuong-716.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.