Cô mất trí nhớ, Nguyễn Thiên Lăng chưa bao giờ nghĩ tới việc tìm bác sĩ điều trị cho cô, để cô khôi phục trí nhớ.
Quan hệ của cô và Tiêu Lang không giống cô và Nguyễn Thiên Lăng.
Anh ấy lại tích cực tìm bác sĩ để điều trị cho cô, còn vui mừng hơn cả cô khi biết được bệnh cô có khả năng chữa khỏi.
Điều này nói lên điều gì?
Nói lên rằng Nguyễn Thiên Lăng không hề muốn cô hồi phục trí nhớ…
Tại sao anh lại không muốn cô hồi phục trí nhớ cơ chứ?
Giang Vũ Phi nhớ lại những chuyện Nhan Duyệt đã nói trên QQ, những lời nói đó, đều là thật sao?
Quá khứ của bọn họ thật sự tồi tệ đến vậy sao? Cũng vì vậy mà anh không muốn cô hồi phục trí nhớ sao?
Như vậy thì những lời anh nói với cô, có thể tin được mấy phần. Những chuyện thím Lý từng nói, chắc cũng được lược bớt rồi.
Bỗng nhiên Giang Vũ Phi cảm thấy rất lạnh, cái lạnh như thể xuất phát từ đáy lòng.
Cô không nhịn được khẽ run lên…
“Vũ Phi, em sao vậy?” Tiêu Lăng nghi ngờ hỏi cô, trong sâu thẳm ánh mắt chú ý chút một.
Giang Vũ Phi lắc đầu cười: “Tôi không sao, chừng nào bắt đầu điều trị?”
Bác sĩ Tống nói: “Có thể là ngày mai. Hôm nay tôi sẽ về nghiên cứu kỹ về tình trạng của cô, và chuẩn bị trước đã.”
“Em có thể chọn thời gian điều trị, việc này không cần vội vàng.” Tiêu Lang do dự nói với cô.
Bác sĩ Tống không hề nóng vội, kín đáo liếc nhìn anh.
“Không sao, ngày mai thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576351/chuong-715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.