“Lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?” Sắc mặt Tiêu Lang vẫn trầm mặc.
Lúc ấy nếu bọn họ đến muộn, trong khoảng thời gian đó, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Trong tay kẻ cướp có dao, lỡ như đâm vào người cô thì làm sao?
Tình huống như vậy, anh chỉ suy nghĩ thôi đã không thể chấp nhận được rồi…
Giang Vũ Phi cúi đầu áy náy nói: “Tôi không nghĩ nhiều như vậy, nhưng không có lần sau đâu.”
Lúc ấy cô chỉ muốn lấy lại chiếc nhẫn, mặc kệ nguy hiểm đến tính mạng.
Cô thật sự là quên mất…
Tiêu Lang thấp giọng khẽ hỏi: “Chiếc nhẫn đó là Nguyễn Thiên Lăng tặng em sao?”
Giang Vũ Phi đơ người ra, cúi đầu không nói gì.
Trong lòng Tiêu Lang cảm xúc hỗn độn, không biết là gì, hết sức phức tạp.
Vì chiếc nhẫn Nguyễn Thiên Lăng tặng mà cô liều mình bất chấp tất cả… Trong lòng cô, Nguyễn Thiên Lăng thật sự quan trọng như vậy sao?
Sao cô có thể yêu Nguyễn Thiên Lăng chứ? Sao có thể!
Chẳng lẽ cô đã quên, trước kia Nguyễn Thiên Lăng đối xử với cô như thế nào ư?
Cô có thể yêu bất cứ ai, nhưng không được yêu người như Nguyễn Thiên Lăng.
Anh ta làm tổn thương cô còn chưa đủ hay sao?
“Vũ Phi, em không nên quên quá khứ!” Tiêu Lang đột nhiên trầm giọng nói, không đầu không cuối.
Giang Vũ Phi ngước mắt nhìn Tiêu Lang với đầy vẻ nghi ngờ.
Tiêu Lang vừa cười vừa nói: “Anh sẽ tìm người chữa bệnh mất trí nhớ cho em, em yên tâm, anh nhất định sẽ khiến em hồi phục trí nhớ.”
Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576344/chuong-708.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.