Cô thấy bị tổn thương kinh khủng...
Khi bị tổn thương, theo tiềm thức cô chỉ muốn chạy trốn.
“Phải, em cần mấy ngày, khoảng thời gian này anh đừng đến tìm em!” Dứt lời, cô quay người sải bước rời đi.
Cô đi rất nhanh, dù chân đau nhưng cô cũng không giảm tốc độ.
Nguyễn Thiên Lăng thần người dõi theo bóng lưng cô, đôi mắt tức thì giăng mờ hơi lạnh.
“Giang... Vũ... Phi! Em đứng lại đó!” Anh nhìn chòng chọc bóng lưng cô, nghiến răng nghiến lợi gào to.
Giang Vũ Phi vẫn không ngừng bước, nhịp bước càng lúc càng nhanh, sau đó cô cản một chiếc xe lại, mở cửa chui tọt vào trong.
Taxi nhanh chóng lăn bánh, cấp tốc đưa cô rời đi.
Nguyễn Thiên Lăng vừa tổn thương vừa giận dữ, anh siết chặt nắm tay.
Đồ phụ nữ đáng ghét, sao phải lưỡng lự, sao phải bỏ chạy!
Vì sao không thể kiên định chọn anh?
Nguyễn Thiên Lăng quay người đi đến trước chiếc xe, mở cửa xe, đột nhiên anh đóng sầm cánh cửa lại như để xả cơn giận!
Như vậy vẫn còn chưa nguôi cơn giận, anh lại mở cửa xe, đóng sầm lại lần nữa!
Cửa xe phát ra tiếng rầm rầm khiến người ta nghe mà kinh hồn bạt vía.
“Thiên Lăng...”
“Cút!”
Bà Nguyễn bước lên muốn khuyên anh đôi câu liền bị anh hét lên.
Mắt Nguyễn Thiên Lăng đỏ ngầu, gân xanh nổi trên trán giật giật, dáng vẻ giận dữ như muốn ăn thịt người ta.
Dù người đứng trước mặt anh là mẹ, cơn giận của anh cũng chẳng thu lại được chút nào.
Anh tức giận đến độ mắt vằn đỏ, chẳng còn biết người đứng trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576339/chuong-703.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.