Sắc mặt Nhan Duyệt thoáng chốc trắng bệch.
Cô ta đọc hiểu được khẩu hình của anh ta, anh ta đang gọi cô ta, em yêu!
---
Nguyễn Thiên Lăng bước đi về phía trước, nghe thấy những tiếng nói đằng sau, không khỏi bật cười lạnh lẽo.
Đôi mắt anh càng thêm u tối giá lạnh, thoáng qua một tia khinh khỉnh.
Thái độ của họ dành cho anh thế nào, xưa nay anh chưa từng đếm xỉa đến.
Anh chỉ bận tâm đến thái độ của duy nhất một người dành cho anh...
Nguyễn Thiên Lăng bước những bước dài đến góc ngoặt của hành lang, vội vàng đưa mắt nhìn.
Chỗ đó trống rỗng, không thấy bóng dáng Giang Vũ Phi đâu.
Chỉ còn lại một vũng nước nhỏ loang loáng trên sàn, đó chính là nước mắt của Giang Vũ Phi rơi xuống!
---
Giang Vũ Phi vừa khập khiễng lê chân đi trên đường vừa sụt sùi khóc.
Nếu hôm qua lòng cô đau như dao cắt, hôm nay ắt là đau đến xé ruột xé gan.
Khi Nguyễn Thiên Lăng nói muốn làm giám định ADN, cô còn ôm hy vọng, cho rằng đứa bé đó thật sự không phải của anh.
Nhưng đến lúc nghe bác sĩ thốt lên hai chữ “chúc mừng”, trước mắt cô tối sầm đi, cảm thấy trời đất như quay cuồng.
Hy vọng của cô, tình yêu của cô, mất cả rồi!
Khoảnh khắc đó cô thấy mình sắp chết tới nơi...
Người nào người nấy phấn chấn, cô nghe thấy tiếng cười mừng rỡ của họ chỉ thấy chói tai vô cùng, châm biếm vô cùng.
Cô là gì chứ, trong mắt đám người bọn họ, cô chỉ là một kẻ thứ ba.
Chỉ có Nhan Duyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576337/chuong-701.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.