Bóng đen bị cô làm giật mình, nhanh chóng lùi lại, từ trên điều hòa nhảy xuống!
Đó là ai, kẻ trộm sao?
Đây là tầng thứ năm đó, cao như vậy mà hắn cũng leo lên được! Quá kinh khủng!
Giang Vũ Phi nhanh chóng xuống giường, chân bị trật khớp đi khập khiễng đến cửa sổ xem có đóng hay không.
May mắn là cửa sổ còn đóng, nếu không đã bị kẻ trộm lén chui vào rồi.
Vừa nghĩ tới cảnh trộm xông vào, cô không lạnh cũng run lên. Nếu không đóng cửa sổ, sau khi hắn ta vào, tình cảnh nhất định là vô cùng nguy hiểm.
Trong lòng Giang Vũ Phi sợ hãi, cô quay người mở cửa phòng, định đi tìm người của khách sạn đến giải quyết chuyện này.
Cô đi ra ngoài vài bước, vừa vặn gặp phải Tiêu Lang đi lên.
Phía sau anh là một người đàn ông, người đó là tài xế của anh.
“Em sao vậy?” Thấy dáng vẻ vội vàng hấp tấp của cô, Tiêu Lang túm lấy tay cô, quan tâm hỏi.
Giang Vũ Phi lắp bắp nói: “Vừa rồi có kẻ trộm định lẻn vào phòng tôi.”
Đôi mắt Tiêu Lang lạnh căm, lạnh nhạt dặn dò người đàn ông sau lưng: “Địch Sinh, anh đi bàn bạc với người của khách sạn, giải quyết chuyện này.”
“Vâng.” Địch Sinh quay người sải bước rời đi.
“Đừng sợ, không sao đâu.” Tiêu Lang nhẹ giọng an ủi cô, Giang Vũ Phi rút tay ra khỏi tay anh.
“Cảm ơn anh.”
Tay Tiêu Lang cứng ngắc lại trong không trung, anh rút tay lại, ôn hòa cười nói: “Em không cần nói cảm ơn với anh. Đi thôi, bây giờ anh đưa em về phòng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576324/chuong-688.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.