Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng âm trầm, anh mở tin nhắn ra.
Một bức hình xuất hiện trước mắt anh!
Trong bức hình, Giang Vũ Phi và Tiêu Lang đang ngồi trò chuyện với nhau ở lễ đường, Tiêu Lang cười với cô rất dịu dàng, khóe miệng cô cũng cong lên cười vui vẻ. 
Những bức họa điển hình của Cơ Đốc giáo trên vách tường giáo đường, ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ.
Hình ảnh hai người nói chuyện với nhau vô cùng đẹp.
Tựa như một bức tranh sơn dầu... 
Mắt Nguyễn Thiên Lăng bị kích thích hơi nhói đau, anh kiên nhẫn bấm nút mở bức hình thứ hai ra.
Cũng là một bức hình, vẫn là Giang Vũ Phi với Tiêu Lang. Bọn họ đi dưới cây ngô đồng, hạt ngô đồng theo gió triền miên bay xuống, một người an tĩnh điềm nhiên, một người anh tuấn dịu dàng.
Giang Vũ Phi đang nhìn bầu trời, Tiêu Lang dịu dàng chăm chú nhìn vào cô. 
Lại là một bức hình đẹp đến mức người nhìn vào phải đố kị.
Xem hai bức hình này, tất cả mọi người sẽ hoài nghi bọn họ là tình nhân, trời sinh một cặp.
Nhưng Nguyễn Thiên Lăng không tin, anh không tin Giang Vũ Phi sẽ thích Tiêu Lang! 
Nếu như thích anh ta, bọn họ đã sớm ở bên cạnh nhau, căn bản là không đợi đến bây giờ.
Nguyễn Thiên Lăng nhanh chóng mở đến tin nhắn thứ ba, lúc này đây, lòng tự tin của anh lập tức tan vỡ hoàn toàn.
Trong bức hình này, Tiêu Lang ôm lấy người Giang Vũ Phi, Giang Vũ Phi úp mặt vào lồng ngực anh ta, rõ ràng là bọn họ đang ôm nhau! 
Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng sâu thẳm, hận không thể dùng súng bắn pằng một nhát vào cái tên họ Tiêu kia.
Bức hình thứ tư là chụp cảnh bọn họ ngồi trong quán mì nhỏ. Giang Vũ Phi đang khóc, Tiêu Lang cầm dịu dàng đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt.
Trái tim Nguyễn Thiên Lăng nghẹn lại đau đớn, nặng nề đến mức làm cho anh hít thở không thông. 
Tại sao cô lại khóc, thực sự là cô đã khôi phục trí nhớ sao?
Còn một bức hình cuối cùng, anh không có dũng khí xem tiếp.
Thế nhưng ngón tay lại không nghe theo ý anh... 
Kết quả anh nhìn thấy bóng dáng Giang Vũ Phi và Tiêu Lang đi vào trong khách sạn.
Trong bức hình sắc trời đã rất tối, xem qua thì khoảng chừng 7 giờ.
Khoảng 7 giờ... anh đang ở “phòng tổng thống” trên tầng cao nhất khách sạn Kim Đế đợi cô, chờ cô đến để cầu hôn. 
Anh đợi thật lâu giống như kẻ ngu si, mà khi đó, cô lại đến khách sạn với Tiêu Lang.
Bọn họ đến khách sạn làm cái gì?
Đặt phòng sao? 
Nguyễn Thiên Lăng run rẩy không khống chế nổi mình, anh nắm chặt điện thoại ra sức đập xuống đất!
Điện thoại di động rất bền mà cũng bị anh đập hỏng, văng cả pin ra!
Nguyễn Thiên Lăng lập tức hối hận, anh vội vàng nhặt điện thoại lên, lắp pin vào, khởi động máy! 
Anh còn chưa kịp nhìn rõ tên khách sạn, điện thoại tuyệt đối không thể bị hư!
Cũng may điện thoại di động chưa bị hư, vẫn có thể sử dụng được.
Nhìn rõ tên khách sạn, anh gửi ảnh chụp cho thuộc hạ, rồi gọi điện thoại nói: “Cho cậu thời gian mười phút, lập tức tìm ra đó là nơi nào!” 
“Vâng!”
Nguyễn Thiên Lăng tắt điện thoại vội vã xuống lầu.
“Thiên Lăng, muộn như vậy con còn muốn đi đâu?” Bà Nguyễn nhìn thấy anh xuống lầu, vội hỏi anh. 
Nguyễn Thiên Lăng lạnh nhạt nhìn mẹ, nhếch môi, không nói gì hết liền rời đi.
Rốt cuộc hôm nay có chuyện gì xảy ra, tất cả đều phải chờ anh tìm được Giang Vũ Phi mới biết được!
----
Trong khách sạn, Giang Vũ Phi khóc đến mệt mỏi, nằm sấp ở trên giường mơ mơ màng màng ngủ.
Đột nhiên, cô nghe được có tiếng động vang lên ngoài cửa sổ.
Cô mở đôi mắt sưng đỏ ra, lập tức thấy bên ngoài tấm rèm màu trắng có một cái bóng đen đứng trên máy điều hòa, đang có ý đồ mở cửa sổ ra. 
Giang Vũ Phi sợ tới mức ngồi bật dậy, hét lên một tiếng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.