“Bỏ tay ra!” Cô lại giật ra, anh vẫn không buông.
Giang Vũ Phi liền tức giận: “Em bảo anh bỏ tay ra, anh không nghe thấy sao?”
Mặt Nguyễn Thiên Lăng không chút biểu cảm nào, ánh mắt anh trầm tĩnh nhìn cô.
“Xin lỗi, lúc nãy không phải anh cố ý chọc giận em…”
Giang Vũ Phi vẫn cảm thấy rất uất ức: “Xin lỗi là xong thì còn cần tới cảnh sát làm gì?”
“…”
“Nguyễn Thiên Lăng, anh thật quá đáng, động một chút là tức giận với em. Đây không phải là lần đầu!” Họ mới ở bên nhau vài ngày, anh đã nổi giận với cô tới mấy lần.
Anh cũng quá nóng tính!
Điều tệ hại hơn nữa là lần nào cũng không phải lỗi của cô, anh lại không phân biệt phải trái mà tức giận với cô, thật là quá đáng.
Nguyễn Thiên Lăng bỗng kéo người cô lại, ôm chặt cô.
Mũi của Giang Vũ Phi đụng vào ngực anh, mùi trên người anh lập tức xộc vào mũi, tràn ngập trong mũi cô.
“Không phải anh đang tức giận với em.” Nguyễn Thiên Lăng trầm giọng cường điệu: “Thật sự không phải.”
“Lần nào anh cũng giải thích như vậy.” Giang Vũ Phi buồn rầu nói.
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng trầm xuống: “Là thật, lúc nãy anh tức giận là vì bị một số chuyện làm cho rối loạn tâm tình. Anh không muốn dọn về, không muốn em phải ở đây khổ sở.”
“Khổ sở cái gì?” Giang Vũ Phi ngẩng đầu, muốn anh nói rõ ra.
Nguyễn Thiên Lăng cúi đầu nhìn cô, mím môi nhẹ nhàng nói: “Ngốc ạ, lẽ nào em không nhìn ra sao? Mẹ anh không thích em, nhưng bà ấy muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576301/chuong-665.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.