Giang Vũ Phi không muốn sang đó quấy rầy họ bèn lẳng lặng đứng tại chỗ.
Nguyễn Thiên Lăng liếc mắt qua, anh cười với cô một tiếng.
“Thiếu gia, lần này được chưa ạ?”
“Được rồi, đóng lên đi.” Nói xong, Nguyễn Thiên Lăng vẫy tay với cô.
Giang Vũ Phi nhẹ nhàng đi tới trước mặt anh, cô ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt lập tức lộ vẻ vui mừng bất ngờ.
Nhứ người làm treo lên một tấm biển số nhà bằng gỗ.
Tấm biển to tướng đó dùng bút lông theo thể chữ uốn lượn.
Nó được làm bằng gỗ nguyên khối có màu vàng nhạt, giữa tấm biển còn hiện rõ từng đường vân số năm tuổi của gỗ. Mặt trên tấm biển khắc mấy con chữ với tông màu đỏ thắm, Giang Vũ Phi khe khẽ giọng đọc chúng.
“Phi Nhi castle...”
Hai chữ Phi Nhi đằng trước viết theo thể chữ nghệ thuật, chữ castle đằng sau thì theo thể chữ bút lông ngỗng của tiếng Anh.
Mấy con chữ tràn đầy hơi thở nghệ thuật, vô cùng mỹ cảm.
Giang Vũ Phi ngờ vực hỏi: “Castle nghĩa là lâu đài sao?”
Nguyễn Thiên Lăng ôm cô, cười gật đầu: “Phải, nghĩa là lâu đài.”
Lâu đài Phi Nhi…
Giang Vũ Phi không kìm được bật cười, cố tình vặn hỏi: “Vì sao lại đặt tên là Phi Nhi castle?”
Nguyễn Thiên Lăng ôm siết lấy cô, hỏi ngược lại: “Không biết thật à?”
“Không biết.” Cô lắc đầu nhưng ý cười trên môi lại càng lúc càng rõ.
Nguyễn Thiên Lăng ôm cô bằng cả hai tay, thân mật nói: “Bởi vì trong lâu đài có một nàng công chúa, tên nàng là Phi Nhi.”
Giang Vũ Phi vùi đầu vào ngực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576283/chuong-642.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.