"Em sẽ không hối hận, yên tâm đi."
Lúc này Nguyễn Thiên Lăng mới buông cô ra, lại không nhịn được hôn lên môi cô.
Anh là một cao thủ hôn, mỗi lần bị anh hôn, tim Giang Vũ Phi đều đập rất nhanh.
Cô nhớ trước kia có cô bạn học ở đại học đã từng nói, nếu nói hôn nhiều sẽ chán, làm nhiều cũng sẽ nhàm chán.
Giang Vũ Phi lại cho rằng cô và Nguyễn Thiên Lăng hôn nhau, mãi mãi cũng sẽ không nhàm chán.
Mỗi lần anh hôn cô, cảm giác của cô đều sẽ trở nên càng mãnh liệt hơn, chưa từng giảm bớt.
Cho nên hôn nhau liệu có nhàm chán hay không, cũng phải xem đối tượng.
Sau khi nụ hôn sâu kết thúc, bờ môi Giang Vũ Phi cũng đã sưng đỏ, nhưng cánh môi hơi sưng ấy càng nhìn càng thêm gợi cảm, mê hoặc.
Nguyễn Thiên Lăng luôn chăm chú nhìn môi cô, hại cô phải giả vờ như rất đói bụng, không ngừng ăn cơm, chỉ sợ anh lại hôn xuống.
Người đàn ông buồn cười gắp một chút đồ ăn vào chén của cô, cười nói: "Ăn từ từ, giờ anh không đụng vào em.”
Giang Vũ Phi thở phào một hơi, tiếp theo lại nghe anh nói: "Ăn cơm xong lại đụng tiếp."
"..." Cô có thể ăn cơm hoài không chấm dứt, ăn mãi mãi được không?
Đáp án đương nhiên là không thể nào.
Cơm nước xong xuôi, Nguyễn Thiên Lăng kéo cô đi lên lầu, nói là đi gội đầu cho cô.
Đi vào phòng ngủ, anh liền ôm cô hôn sâu một hồi.
Giang Vũ Phi thật vất vả mới chờ được anh chấm dứt, kháng nghị nói: "Anh đừng hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576265/chuong-624.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.