“Đói” này không phải là “đói” kia.
Lời nói của anh thật sự quá mập mờ, còn tràn ngập tà ác.
Cô không muốn hiểu lầm cũng không được.
Thím Lý bọn họ còn đang không ngừng mang thức ăn lên, nếu Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên làm ra chuyện gì đó, bị bọn họ nhìn thấy thì sẽ mất mặt lắm.
Giang Vũ Phi không có cách nào khác, đành phải bưng chén canh của anh lên, múc một muỗng canh đưa đến bên miệng anh.
Nguyễn Thiên Lăng rất phối hợp há miệng ra, uống một ngụm canh.
"Ngon lắm." Anh thấp giọng khen ngợi, tim Giang Vũ Phi đập nhanh hơn một chút.
Lúc anh nói ngon, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn cô.
Ánh mắt của anh đen tối sâu thẳm, giống như thú dữ đang chăm chú nhìn con mồi của mình.
Anh nói ngon nhưng hình như không phải là nói canh ngon. Mà là đang nói cô đút cho anh nên anh cảm thấy rất ngon.
Nguyễn Thiên Lăng thật biết trêu chọc trái tim nhỏ bé của cô.
Giang Vũ Phi cố gắng trấn định, lại múc một muỗng canh cho anh uống.
"Thật sự rất ngon, thêm một ngụm nữa, sau đó để em cũng nếm thử." Lời nói Nguyễn Thiên Lăng có thâm ý khác, nhưng Giang Vũ Phi lại không nghe ra.
Cô đút cho anh uống xong một ngụm cuối cùng, vừa đặt chén xuống, Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên nâng cằm cô lên, bóp mở miệng cô, môi mỏng của anh lập tức áp xuống.
Canh anh ngậm trong miệng chảy vào trong miệng cô, Giang Vũ Phi giật mình mở to hai mắt, đáng tiếc đã muộn rồi.
Canh theo cổ họng tự động nuốt vào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576264/chuong-623.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.