Giang Vũ Phi hơi lúng túng, bị anh nói như vậy thì phì cười.
“Không có, anh tự luyến quá rồi!”
“Thật sự không có?”
“Thật sự không có.” Giang Vũ Phi lắc đầu cười, hiển nhiên Nguyễn Thiên Lăng không tin lời cô nói, anh nhếch môi cười tà mị, nói: “Giang Vũ Phi, em không thành thật chút nào hết, em không thừa nhận là anh sẽ phạt em.”
“Anh phạt em đi, em thật sự không...” Cô vẫn chưa nói xong từ cuối cùng, miệng đã bị anh bất ngờ chặn lại.
Giang Vũ Phi kinh ngạc mở to hai mắt, Nguyễn Thiên Lăng cũng không tiếp tục.
Mà cho cô một nụ hôn bất ngờ, rồi lập tức buông cô ra.
“Anh...” Cô xấu hổ trừng mắt, anh lại dám sàm sỡ cô!
Nguyễn Thiên Lăng cười như người vô tội: “Là em nói anh phạt mà.”
Giang Vũ Phi không thể tranh cãi, chỉ có thể xấu hổ đẩy anh ra: “Mặc kệ anh!”
Nguyễn Thiên Lăng đứng dậy, giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, cười nói: “Được, cho em mặc kệ anh trong năm tiếng.”
“Em mặc kệ anh năm mươi ngày luôn!” Giang Vũ Phi nằm xuống, đắp chăn đưa lưng về phía anh.
Nguyễn Thiên Lăng ngang tàng nói: “Không được, chỉ năm tiếng thôi, không được nhiều hơn dù chỉ một phút.”
“Hừ!” Giang Vũ Phi khó chịu hừ một tiếng.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô cười yêu chiều, cầm lấy áo khoác chuẩn bị ra ngoài: “Em nghỉ ngơi một chút đi, anh đi ra ngoài một lát.”
“...” Giang Vũ Phi không để ý tới anh.
Nguyễn Thiên Lăng cũng không để tâm, bước ra khỏi phòng bệnh.
Anh đi rồi, Giang Vũ Phi mới vỗ vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576254/chuong-613.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.