Giang Vũ Phi đẩy anh ra, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Em thật sự không biết, anh để em suy nghĩ một chút đã.”
“Được!” Nguyễn Thiên Lăng không cưỡng ép cô nữa, có điều mỗi ngày anh lại yêu mến cô hơn, tình cảm của anh đối với cô là thật, anh đối với cô không là hư tình giả ý.
Thậm chí anh đối với cô đã đến mức độ tuyệt đối cưng chiều.
Mỗi ngày anh đều ở phòng bệnh của cô, làm việc một lát lại quay ra nhìn cô một lát.
Trò chuyện với cô, hoặc cùng cô xem phim, khiến cô không có cảm giác buồn chán.
Nếu cô muốn ăn gì, anh sẽ lập tức sai người đi mua. Mỗi lần từ công ty về, anh sẽ thuận tiện mua đồ ăn ngon cho cô.
Mỗi ngày đều mang đến một món ngon khác nhau, trong một thời gian ngắn đã cho cô ăn rất nhiều món mà nhiều người cả đời cũng không được ăn.
Lúc ăn cơm với cô, anh sẽ quan sát cô thích ăn cái gì, thích mùi vị gì.
Sau đó sẽ nói người làm, làm nhiều món cô thích ăn một chút.
Buổi sáng khi cô thức dậy, bên giường sẽ có một bó hoa hồng tươi mà anh mới mua.
Buổi tối trước khi cô ngủ, anh sẽ cho cô một nụ hôn chúc ngủ ngon...
Đối với cô, những hành động của anh không phải là muốn giả vờ là làm được, cho dù có rất nhiều người đàn ông tốt, nhưng cũng không làm được như anh.
Giang Vũ Phi chưa từng được ai đó nâng niu, yêu thương như vậy.
Cô giống như một đứa trẻ nghèo, chưa từng được ăn kẹo, nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576253/chuong-612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.