Giang Vũ Phi mở to đôi mắt, trong lòng bỗng thấy hơi rung động. Nguyễn Thiên Lăng nhìn thẳng vào cô, tiếp tục lặp lại hai câu thơ ấy.
“Bao nhiêu người yêu em khi thanh xuân vui vẻ, yêu vẻ đẹp của em, giả dối và chân thật…
Nhưng chỉ một người yêu tâm hồn hành hương của em, và yêu nét buồn đổi thay trên gương mặt già nua của em…”
Anh đọc thơ, nhưng sao cô lại có cảm giác như anh đang tỏ tình với cô. Giang Vũ Phi cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào anh: “Em tưởng đây là thơ của Diệp Chi.”
“Đúng, là thơ của Uy Liêm - Ba Đặc Lặc - Diệp Chi (1).”
Giang Vũ Phi xấu hổ, không hiểu biết thật đáng sợ, cô còn tưởng rằng Diệp Chi là người Trung Quốc. May là không nói gì thêm, không thì xấu hổ chết mất.
Giang Vũ Phi xấu hổ cười trừ: “Em biết bài thơ này là vì bài hát "Trọn đời có em" của Thủy Mộc Niên Hoa."
Nguyễn Thiên Lăng lấy máy phát nhạc qua, lập tức bật bài hát “Trọn đời có em” của Thủy Mộc Niên Hoa.
"Bởi vì nằm mơ thấy em bỏ đi
Anh bừng tỉnh trong tiếng khóc khóc nức nở
…
Bao nhiêu người từng ngưỡng mộ vẻ đẹp của em khi còn trẻ
Nhưng ai muốn chấp nhận sự thay đổi của thời gian vô tình
Bao nhiêu người đã xuất hiện trong cuộc đời em
Nhưng chỉ có anh ở bên em trọn đời…"
Giang Vũ Phi thấy cảm động khi nghe bài hát này, bất giác cũng ngân nga hát theo.
Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên đứng dậy nắm lấy tay cô, kéo cô chạy đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576247/chuong-606.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.