Mất trí nhớ chọn lọc chính là lựa chọn quên đi những điều không tốt, những đau khổ, những chuyện không bao giờ muốn nhớ lại.
Cô lựa chọn quên anh, bởi vì anh chính là nguyên nhân khiến cô đau khổ.
Vậy mà cô lại đau khổ đến vậy, đến mức độ mất trí nhớ…
Tâm trạng Nguyễn Thiên Lăng hụt hẫng, anh phất phất tay, bảo bác sĩ lui ra ngoài.
Anh vẫn cứ dựa vào đầu giường, cúi thấp đầu, tóc trên trán rủ xuống, che đi mắt anh, cùng với cảm xúc trong mắt anh.
Thím Lý đẩy cửa vào, chẳng hiểu sao cũng cảm nhận được sự bi thương của anh.
“Thiếu gia, cậu tìm tôi có chuyện gì không?” Thím Lý đi đến bên giường, hết sức cẩn thận hỏi.
Nguyễn Thiên Lăng ngẩng đầu, ánh mắt bình thản, tựa như sự lạc lõng vừa rồi đều là ảo giác của người khác vậy.
“Giang Vũ Phi mất trí nhớ sao?”
“Vâng, thiếu gia, cậu cũng biết?”
“Thím nói cho tôi biết một chút tình hình của cô ấy hai ngày này đi.”
“Được.” Thím Lý gật gật đầu, kể chuyện sau khi Giang Vũ Phi tỉnh lại cho anh nghe.
Còn kể cả những chuyện trong quá khứ bà nói với Giang Vũ Phi.
“Thiếu gia, tôi không dám nói toàn bộ sự thật cho cho cô Giang biết, chỉ kể đại khái một vài chuyện.”
Nguyễn Thiên Lăng liếc mắt nhìn thím Lý, chỉ nói một câu: “Thím làm rất tốt.”
Thím Lý lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Bà chăm sóc Nguyễn Thiên Lăng đã hai mươi năm, từ mỗi cái liếc mắt, mỗi động tác, mỗi câu nói của anh là có thể nhìn ra suy nghĩ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576241/chuong-600.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.