"Không." Nguyễn Thiên Lăng từ chối một cách lạnh lùng: "Tôi chỉ ra ngoài đi dạo thôi."
"..." Có vẻ như bây giờ thiếu gia vẫn không thể xuống đất đi lại mà.
Nguyễn Thiên Lăng xoay người, đi vài bước rồi lại quay đầu nói với thím Lý: "Thím nhớ chăm sóc tử tế cho cô ấy."
"Thiếu gia cậu yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô Giang." Thím Lý gật đầu cam đoan.
Lúc này Nguyễn Thiên Lăng mới yên tâm trở lại phòng bệnh, bởi vì hành động này của anh, vết thương trên ngực lại nghiêm trọng hơn một chút. Vết thương của anh nứt ra, chảy không ít máu.
Bác sĩ vừa băng bó lại cho anh, vừa dặn dò anh không được xuống giường đi lại nữa, nếu không vết thương sẽ rất khó khép lại.
Nguyễn Thiên Lăng hoàn toàn không nghe lời nói của bác sĩ, ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa anh lại không nhịn được mà đi thăm Giang Vũ Phi.
Anh đã tỉnh lại ba ngày rồi, vì sao cô ấy vẫn chưa tỉnh lại?
Anh hỏi bác sĩ tình hình của cô, bác sĩ nói bệnh tình của Giang Vũ Phi đã ổn định, có thể sẽ tỉnh lại rất nhanh.
"Rất nhanh là bao lâu?"
"Chắc khoảng hai ngày này."
"Vậy mà gọi là rất nhanh sao?"
"..."
Nguyễn Thiên Lăng đuổi bác sĩ đi, một mình buồn chán nằm trên giường. Trách nhiệm của thím Lý chủ yếu là chăm sóc Giang Vũ Phi, có điều lâu lâu bà cũng sẽ đi qua chăm sóc cho anh một chút.
Nguyễn Thiên Lăng thấy bà đi đến, liền mở miệng hỏi bà: "Tình hình của Giang Vũ Phi như thế nào rồi?"
Thím
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576230/chuong-589.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.