Giang Vũ Phi hoài nghi, trong phòng anh có thứ đại loại như là hương gây mê, bằng không thì tối hôm qua cô sẽ không ngủ sâu như vậy, anh thay váy cho cô, đeo dây xích bạc, cô cũng sẽ không thể không có cảm giác.
Đang nghĩ, Nguyễn Thiên Lăng liền bưng một chén mì hoành thánh thơm ngào ngạt đi tới.
Anh đi vào phòng ngủ, liếc mắt nhìn trong phòng, phát hiện không có cái bàn nào.
Anh đi lên đặt cái khay trên thảm lông rồi đi qua kéo Giang Vũ Phi: "Chúng ta ngồi trên mặt đất ăn đi, nếu em không thích, anh có thể đúc cho em ăn."
Giang Vũ Phi đi chân trần giẫm lên thảm lông, từng bước đi theo phía sau anh.
Anh kéo cô ngồi xuống, cô ngồi quỳ dưới đất, anh thì ngồi xếp bằng bên cạnh cô.
Ánh mắt Giang Vũ Phi nhìn xuống, phát hiện chén là chén nhựa, đôi đũa cũng là nhựa, căn bản không phải sứ.
Lúc ăn cơm Nguyễn Thiên Lăng thích dùng chén sứ, đũa gỗ, thìa sứ, cho nên tất cả bộ chén đĩa trong nhà đều là mua theo sở thích của anh.
Nhưng mà hiện tại, anh cho cô sử dụng đều là đồ nhựa rơi không vỡ, lại không hề có lực sát thương.
Giang Vũ Phi ngước mắt lên, đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của Nguyễn Thiên Lăng.
Tim cô hơi nảy lên, cứ cảm thấy anh biết mục đích của cô, cho nên mới đề phòng cô khắp nơi.
"Anh đúc cho em ăn được không?" Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên mở miệng hỏi cô.
"Không cần." Giang Vũ Phi bưng chén lên, cầm đôi đũa gắp một miếng hoành thánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576208/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.