Vệ sĩ vừa dứt lời, Giang Vũ Phi liền nghe thấy tiếng ô tô lái tới từ phía sau.
Cô quay đầu lại nhìn, nhìn thấy hai chiếc xe con màu đen đang lao đến rất nhanh.
Đèn xe sáng choang, bóng dáng cô lập tức lọt vào mắt của người ở trong xe.
Cặp mắt sắc bén của Nguyễn Thiên Lăng nheo lại, lạnh giọng hạ lệnh: “Bắt lấy bọn họ!”
“Vâng!”
“Nhanh lên!” Vệ sĩ kéo cô tăng tốc, chạy vào một con hẻm nhỏ.
Xe không thể lái vào hẻm nhỏ, Nguyễn Thiên Lăng đẩy cửa xuống xe, đi nhanh vào theo. Người anh đưa đến cũng nhanh chóng đuổi theo, Giang Vũ Phi có thể nghe thấy tiếng bước chân dồn dập lại nặng nề sau lưng.
Con đường trong hẻm nhỏ gồ ghề, lại còn không có đèn đường.
Có mấy lần Giang Vũ Phi suýt chút nữa đã trượt chân, cô mệt đến nỗi hít thở cũng thấy đau đớn, nhưng vừa nghe thấy tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng gần, cô lại liều mạng mà tăng tốc chạy.
“Những người khác đâu?” Cô thở dốc hỏi vệ sĩ, cô nhớ trước khi Tiêu Lang rời đi có để lại ba người bảo vệ cô.
“Bọn họ đi nghĩ cách ngăn Nguyễn Thiên Lăng lại, tôi thấy nhất định là thất bại rồi.”
Giang Vũ Phi ngậm miệng lại, cắn răng chạy trốn. Nếu như bị bắt thì rất có lỗi với mấy người liều sống liều chết bảo vệ cô.
Lúc chạy ngang qua một xưởng làm đậu hũ, vệ sĩ đột nhiên dừng lại.
Anh ta đá văng một tấm ván gỗ, bảo Giang Vũ Phi chui vào: “Cô trốn ở bên trong, nghĩ cách liên lạc với thiếu gia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576198/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.