Chương trước
Chương sau
Bạch Thiệu Minh tiến lên một bước túm lấy tay cô, kéo mạnh cô ra phía sau, người Tống Hiểu Đồng đụng vào bàn sách.
“Cô bớt tham gia vào chuyện của người khác đi, hôm nay cô không được đi đâu hết, ngoan ngoãn ở trong nhà.”
Nói xong, Bạch Thiệu Minh bước ra khỏi thư phòng, xuống lầu căn dặn người làm trông chừng cô, đừng cho cô đi ra ngoài. 
Tống Hiểu Đồng cắn chặt môi, trong lòng rất khó chịu, rất áy náy.
Nguyễn Thiên Lăng cúp điện thoại xong lập tức bấm số điện thoại của thủ hạ: “Chuẩn bị một chút, đi thị trấn Hoa Lan thành phố D ngay lập tức!”
“Vâng, thiếu gia!” 
Nguyễn Thiên Lăng cất điện thoại, trong mắt hiện lên một tia hung ác lạnh lẽo.
Giang Vũ Phi, lần này xem cô còn trốn đi đâu!
“Chủ tịch, chủ tịch tập đoàn Lý thị gọi điện thoại đến, nói có chuyện thương lượng với anh.” Tiếng thư ký vang lên trong điện thoại nội bộ. 
“Hôm nay tôi không nhận điện thoại của bất cứ người nào.”
“Dạ, tôi hiểu rồi.”
Nguyễn Thiên Lăng đứng lên, cầm áo khoác bước ra khỏi văn phòng. Sắc mặt anh lạnh lùng, bước chân vừa vội vàng vừa trầm ổn, toàn thân tản ra luồng khí nguy hiểm, thư ký kinh ngạc vội vàng đứng dậy, cung kính đưa mắt nhìn anh rời đi. 
Thang máy đưa anh đến bãi đậu xe dưới mặt đất, Nguyễn Thiên Lăng lái xe chạy đến sân bay tư nhân, tốc độ rất nhanh, thề phải bắt được Vũ Phi trong thời gian ngắn nhất!
Giang Vũ Phi tìm một chiếc xe, đưa bà Tiết về nhà, dìu bà vào phòng ngủ, để bà nằm xuống.
“Bà, bây giờ bà muốn ăn gì không, cháu đi làm cho bà.” 
Bà Tiết nằm trên giường, áy náy nói: “Trì hoãn hành trình của cháu rồi hả. Bà không sao, ngày mai cháu đi đi, không cần lo cho bà.”
“Như vậy sao được, mấy ngày nữa cháu đi cũng như thế thôi mà.”
“Bác sĩ châm cứu cho bà một chút, bà đỡ nhiều rồi, ở một mình cũng không có vấn đề gì, cháu vẫn nên đừng vì bà mà làm chậm trễ thời gian.” 
Giang Vũ Phi cười nói: “Thời gian của cháu rất nhiều, dù sao đi cũng rất rảnh rỗi, chi bằng ở thêm  vài ngày.”
Bà Tiết lộ ra vẻ mặt tươi cười: “Vậy được, cháu muốn ở chỗ này bao lâu cũng được.”
“Vâng. Bà, cháu đi làm chút gì cho bà ăn.” Giang Vũ Phi đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, trong lòng có một chút chua xót. 
Bà Tiết luôn sống một mình, sợ cô độc, cho nên mới hy vọng cô có thể ở lại thêm nữa. Đây cũng là lý do vì sao bà thích Cung Thiếu Huân, nguyên nhân là mỗi ngày bọn họ đều tới đây.
Nếu như có thể, cô thật sự muốn ở lại đây không đi, nhưng hành tung của cô sớm muộn cũng bại lộ, cô không đi không được.
Giang Vũ Phi vào bếp làm một chút cháo, đút cho bà Tiết ăn xong, cô vào trong lều hoa tưới nước cho cây. 
Cô quen mỗi ngày đều bận rộn như vậy, như vậy sẽ khiến cô cảm thấy cuộc sống rất phong phú.
Sau khi làm xong mọi chuyện, trời đã tối.
Giang Vũ Phi tắm rửa một chút, mặc áo ngủ đứng trên ban công, hai tay chống vào lan can, nhìn cảnh thị trấn nhỏ ban đêm. 
Ngoài sân đột nhiên xuất hiện một bóng đen, ra sức phất tay về phía cô, đồng thời điện thoại cô để trong phòng ngủ cũng vang lên.
Toàn thân Giang Vũ Phi cứng đơ, quay người bước chân vội vàng đi nghe điện thoại.
“Giang tiểu thư, mau chạy đi, Nguyễn Thiên Lăng tìm đến!” 
Ầm…
Giang Vũ Phi lập tức trợn trừng mắt, cô không hề nghĩ ngợi, đi giày, đeo cái túi cô đã chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể rời rồi lao xuống lầu.
Cô chạy ra sân, cổ tay bị vệ sĩ túm lấy: “Đi theo tôi!” 
Giang Vũ Phi hoảng hốt đi theo sau anh ta, căng thẳng hỏi: “Sao Nguyễn Thiên Lăng lại tìm đến?”
“Không biết, hôm nay biết được có người lái trực thăng tới nơi này, chúng tôi liền đi nghe ngóng tình hình, mới biết là anh ta đến. Chỉ sợ anh ta đã tra được vị trí của cô, sắp đuổi đến nơi rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.