Chương trước
Chương sau
Cô vẫn đi đường cũ, đi đến giao lộ Bàn Sơn thì phát hiện có rất nhiều xe moto đang dừng lại bên đường.
Hôm nay lại tổ chức đua xe sao?
Giang Vũ Phi đang định dừng xe lại, Tóc Vàng nhìn thấy cô, bước tới cười nói: “Cô có thể đi qua, hôm nay không thi đấu.” 
“Vậy à, cám ơn nhé!” Giang Vũ Phi lại đạp xe đi, mấy thanh niên đang đứng ven dường đều chăm chú nhìn cô, nhưng khi cô nhìn sang, bọn họ lại nhanh chóng thu ánh mắt lại.
Đặc biệt có một ánh mắt rất nóng bỏng, luôn nhìn chằm chằm vào cô.
Giang Vũ Phi không thoải mái nhìn sang, nhưng cũng không tìm thấy chủ nhân của ánh mắt đó. 
Có lẽ do cô quá nhạy cảm, cô không nghĩ quá nhiều mà nhanh chóng đạp xe đi qua, đi đến chỗ người buôn hoa để bán hoa.
Khi cô quay lại, trên giao lộ đã không còn xe, đám người kia cũng không biết đã đi đâu.
Về đến nhà, cô đưa tiền bán hoa cho bà Tiết, sau đó lại đến kiểm tra vườn cây. 
“Tiêu Vũ, ngoài kia có cậu thanh niên muốn mua hoa, cháu giới thiệu cho cậu ta một chút đi.” Bà Tiết đi vào trong lều hoa nói với cô.
“Được ạ.” Giang Vũ Phi tháo găng tay cao su ra rồi đi đến sân trước.
Ở cổng có dựng một chiếc Harley khí phách, một chàng trai cao ráo mặc quần jean, áo khoác da đang đứng trong sân, nhìn ngó xung quanh nơi này. 
Giang Vũ Phi đi đến trước mặt anh ta, cười hỏi: “Xin hỏi anh muốn mua hoa gì?”
Cung Thiếu Huân quay đầu lại, đôi mắt đẹp mang theo nụ cười nhìn cô, cặp môi mỏng khẽ nhếch lên một nụ cười xấu xa.
“Cô gái, cô còn nhớ tôi không?” 
Giang Vũ Phi kinh ngạc nhìn chàng trai trước mặt, anh ta giống như nam chính trong bộ phim Hàn Quốc nào đó mà cô đã từng xem.
Chỉ là anh ta còn cao hơn nam chính kia một chút, gương mặt thanh tú cộng thêm dáng vẻ rắn rỏi, màu da không quá trắng nhưng cũng không đen.
Có lẽ cô đã từng gặp anh ta, nếu không thì sẽ không có cảm giác rất quen khi nhìn thấy nam chính trong phim Hàn Quốc. 
Nhưng cô nghĩ mãi không ra đã gặp anh ta ở đâu.
“Anh là…”
“Quên tôi rồi sao?” Cung Thiếu Huân hơi nheo mắt lại, có chút không vui: “Mấy tháng trước ở trung tâm thành phố D, tôi phóng xe moto xém chút nữa đã đâm vào cô.” 
Giang Vũ Phi giật mình, cô đã nhớ ra anh ta là ai. Là anh chàng nhất quyết muốn hỏi tên cô, lái xe Harley bám riết theo cô suốt dọc đường.
Giang Vũ Phi không có ấn tượng gì về anh ta, chỉ là không thể ngờ rằng anh ta vẫn nhớ cô.
“Anh tới mua hoa ư?” 
“Đương nhiên không phải, tôi tới để hỏi tên cô.” Cung Thiếu Huân cười nói: “Lần này cô phải nhớ rõ tên tôi, tôi tên là Cung Thiếu Huân, vừa qua sinh nhật tuổi 23, chiều cao một mét tám sáu, cân nặng 74 ký, hiện tại vẫn còn độc thân. Còn cô, cô tên là gì?”
Đoạn tự giới thiệu quen thuộc này khiến cho Giang Vũ Phi nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Cô nhìn chàng trai cao lớn tuấn tú trước mặt, có một linh cảm rất xấu. Cứ có cảm giác cuộc sống sau này của cô cũng sẽ có liên quan tới anh ta. 
----
Nguyễn Thiên Lăng liên tục chèn ép Tiêu thị trong một tuần liền, nhưng Tiêu Lang cũng luôn tìm ra cách để giải quyết vấn đề.
Nguyễn Thiên Lăng tức giận ném vỡ đồ đạc trên bàn làm việc, sắc mặt trầm mặc, lạnh lùng! 
Ông cụ nói đúng, Tiêu Lang là một nhân vật khó đối phó. Nhưng anh sẽ không vì vậy mà buông tha cho hắn ta, anh thề nhất định sẽ hủy diệt Tiêu thị!
Nguyễn Thiên Lăng cầm điện thoại gọi vào số của cấp dưới: “Tình hình thu mua cổ phần thế nào rồi?”
“Chủ tịch, chúng tôi đã tìm ba cổ đông để đàm phán, chỉ có một người đồng ý bán cổ phiếu cho chúng ta. Nhưng trong tay người đó có chưa đến 5% cổ phần.” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.