Cả đám người ngồi vây quanh mấy cái bàn ở một quán đồ nướng ven đường, vừa uống rượu vừa chơi trò chơi…
Chỉ có một mình Tóc Vàng trầm mặc không nói gì, dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Cung Thiếu Huân ngồi ở ghế chính giữa liếc nhìn hắn ta, nhếch môi cười hỏi: “A Tinh, có chuyện gì vậy?”
“Nhị thiếu, em…” Hoàng Mao muốn nói thật, nhưng lại sợ nói ra khiến nhị thiếu mừng hụt.
Mấy tháng gần đây mọi người đều biết nhị thiếu vẫn đang tìm tung tích một cô gái. Lỡ hắn ta không nhớ ra đã gặp cô gái đó ở đâu, chẳng phải sẽ khiến nhị thiếu thất vọng sao.
“Em hơi đau bụng, mọi người cứ ăn trước đi, em đi một lát sẽ quay lại.” Tóc Vàng đứng dậy bỏ đi, mấy người anh em cảm thấy rất cạn lời với hắn ta.
“Thằng nhóc thối tha, đang lúc ăn cơm lại đòi đi ị, mất cả hứng!”
“Mày mới mất hứng, biết thì đừng nói!”
“Tôi không nói thì mọi người cũng biết.”
“Câm cái miệng thối của mày lại!”
Tóc Vàng đứng bên đường, châm một điếu thuốc. Hắn ta đứng dựa vào cột điện, vắt óc suy nghĩ, đã gặp cô gái đó ở đâu nhỉ?
Thật sự rất quen, rất quen, nhưng hắn ta lại không nhớ ra.
Tóc Vàng đánh mạnh vào đầu, chẳng trách mẹ hắn nói hắn ngốc, đầu óc không linh hoạt, hắn ta thật sự ngốc mà.
Tóc Vàng nhìn sang hai bên đường, tự dưng lại nhìn thấy một cửa hàng bán hoa, bên đó có một cô gái đang dọn chậu hoa vào trong cửa hàng, hắn ta giật mình mở to mắt.
Lại vỗ một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576176/chuong-535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.