Tiêu Lang đột nhiên nổ súng, Nguyễn Thiên Lăng cũng không dừng bước chân lại, còn Giang Vũ Phi thì cả kinh xoay người lại.
Không có ai ngã xuống, viên đạn Tiêu Lang bắn vào bãi cát, Nguyễn Thiên Lăng giống như báo săn mạnh mẽ, chạy vài bước tới trước mặt cô.
Anh túm lấy cổ tay cô, phẫn nộ quát mắng không ngừng: “Ai bảo em chạy? Bảo em đứng lại, em nghe không hiểu à?”
Tim Giang Vũ Phi dần dần đập bình thường trở lại.
Cô ngước mắt lên nhìn Nguyễn Thiên Lăng, không hiểu tại sao anh lại đuổi theo cô.
Vừa rồi nếu phát súng đó bắn trúng người anh, khả năng anh chết là không còn nghi ngờ gì nữa.
“Trả lời anh, ai bảo em chạy?” Nguyễn Thiên Lăng tức giận gặng hỏi, Giang Vũ Phi không hiểu tại sao anh lại tức giận như vậy.
“Tôi không đi thì ở lại để xem các người bắn giết lẫn nhau sao?”
“…”
“Hai người đều chết chẳng phải là càng tốt sao, như vậy sẽ không còn ai ép buộc tôi nữa, tôi sẽ được giải thoát!”
Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi, anh không tức giận mà ngược lại còn thấp giọng hỏi nhỏ: “Nếu anh chết, em có thể nhặt xác anh.”
“…”
“Anh biết em hận không thể giết chết anh, nhưng em không hi vọng anh chết không toàn thây chứ. Nếu anh chết, em phải giữ xác anh, đừng để họ ném anh xuống biển làm mồi cho cá.”
Giang Vũ Phi không hiểu ý của anh, cô nghi ngờ nói: “Người cũng chết rồi, còn cần thi thể làm gì?”
Nguyễn Thiên Lăng liền thay đổi vẻ mặt, cười nham hiểm giống như kẻ côn đồ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576152/chuong-511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.