Chương trước
Chương sau
“Hay là bây giờ thử xem?” Trong mắt người đàn ông xẹt qua một tia sắc bén nham hiểm.
"…"
Thật sự là quá đáng sợ! 
Người này quá đáng sợ!
Giang Vũ Phi vốn đã sợ anh, hiện tại càng sợ anh hơn nữa. Trong mắt cô, anh không khác gì ma quỷ!
Nguyễn Thiên Lăng nhẹ nhàng hôn lên môi cô, thấp giọng nói: "Cho nên chớ chọc giận anh, ngoan ngoãn ở lại ở bên cạnh anh, nếu em nghe lời thì anh sẽ cho em tất cả. Nếu em không nghe lời, anh không ngại dùng thủ đoạn khác làm cho em nghe lời đâu." 
Cả người Giang Vũ Phi không kìm được mà run rẩy, lời anh nói đã hù họa cô. Từ nhỏ cô đã có một cuộc sống bình thường, gần như chưa bao giờ tiếp xúc với bất cứ chuyện gì đen tối. Sự uy hiếp của Nguyễn Thiên Lăng đối với cô mà nói, ngay cả nghĩ cô cũng chưa từng nghĩ đến, những lời anh nói làm cô cảm thấy rất nguy hiểm. Nhưng cô biết lời anh nói đều là sự thật, anh đã nói được thì sẽ làm được.
Cảm nhận được cô đang sợ hãi, ánh mắt người đàn ông âm trầm. Anh cũng không muốn dọa cô sợ, chỉ là anh hy vọng cô có thể hiểu, đừng làm những chuyện vô vị ngu xuẩn trước mặt anh. Nếu không thì sẽ chỉ chọc giận anh, khiến anh sẽ mất lý trí mà làm ra những chuyện cô không thể chịu nổi.
---
Tại nhà hàng Pháp Người Lang Thang, không có một người khách nào cả. Tiêu Lang mặc áo sơ mi trắng cùng với áo vét màu đen đang ngồi trước đàn piano, yên tĩnh đàn một bản nhạc. Anh vẫn đàn "Bài ca kẻ lang thang", dường như anh rất chung tình với bản nhạc này. Ánh sáng của đèn chùm trên trần nhà rọi xuống, ngón tay thon dài của anh nhảy múa trên những phím đàn trắng đen, tựa như được bao bọc bởi một vầng sáng mộng ảo.
Giang Vũ Phi đẩy cửa đi vào, nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt của anh. Anh vẫn an tĩnh như vậy, mang theo khí chất trầm mặc, như một chàng hoàng tử tôn quý u sầu.
Nhìn thấy anh một lần nữa, Giang Vũ Phi mới phát hiện, thật ra cô không hiểu gì về anh cả, thậm chí cô còn có cảm giác lạ lẫm đối với anh. Cô rất khâm phục mình lúc trước lại dám đồng ý đính hôn với anh. Khi đó cô đang thiếu thốn tình cảm ấm áp, cũng rất khát khao hạnh phúc. Cho nên lúc anh dịu dàng đưa hai tay ra, cô mới không chút do dự mà đưa hai bàn tay của mình ra. Nhưng mà cô lại quên mất, anh là hoàng tử, nhưng cô không phải là công chúa. Giữa bọn họ chỉ có thể là từng lướt qua nhau mà thôi. 
Giang Vũ Phi đứng trước cửa ra vào một lúc, Tiêu Lang mới chú ý tới sự tồn tại của cô. Anh nhìn cô thật sâu, trầm mặc vài giây rồi đi về phía cô.
“Cảm ơn em đã tới.” Đi đến trước mặt cô, câu đầu tiên mà anh nói là cảm ơn.
Giang Vũ Phi mỉm cười: “Bất kể thế nào thì mọi người đều là bạn bè, anh đã thành tâm mời em, em làm sao không đến được.” 
Nghe thấy hai chữ bạn bè, ánh mắt Tiêu Lang tối đi rõ ràng.
“Vũ Phi, xin lỗi em.” Đây là câu nói thứ hai anh nói với cô trong hôm nay.
Một câu là cảm ơn, một câu là xin lỗi. 
Đã lường trước là anh sẽ nói những lời này, nhưng khi chính thức nghe được cô lại không có cảm giác gì. Có một số việc đã qua rồi thì đó là quá khứ, ngay cả cảm giác cũng đã qua.
Giang Vũ Phi cười rồi đi vào, nhìn xung quanh nhà hàng mà cô từng làm này: “Hôm nay không kinh doanh sao?”
Khóe miệng Tiêu Lang cong lên, anh cười trả lời: “Hôm nay anh muốn mời em ăn cơm, nên tạm thời không kinh doanh.” 
Anh nói xong liền đi đến trước bàn ăn, đích thân kéo ghế ra giúp cô: “Mời ngồi.”
“Cảm ơn.” Giang Vũ Phi ngồi xuống, Tiêu Lang ngồi đối diện với cô.
“Bây giờ có thể bày món ra chưa?” 
“Có thể.”
Tiêu Lang ấn chuông gọi món, bồi bàn lập tức đẩy xe đồ ăn đi đến, bày món ăn đã làm xong lên bàn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.