Là anh sắp đặt hãm hại cô, bọn họ mới có thể ly hôn thành công.
Vừa nghĩ tới việc bản thân mình đã làm, Nguyễn Thiên Lăng cũng rất hối hận, trong lòng ngột ngạt đến mức khó chịu, hận không thể quay ngược thời gian…
“Anh hối hận rồi, có thể làm lại một lần không?” Anh chăm chú nhìn vào cô, nghiêm túc hỏi.
Giang Vũ Phi cười mỉa mai: “Nước đổ đi rồi, có thể lấy lại được không?”
“Em không phải nước đổ đi.”
“Tôi không nói tôi!” Cô chỉ lấy ví dụ thôi.
“Nếu em đã không phải nước đổ đi, vậy thì lấy lại có gì là không được. Không phải, là anh cầu xin em lấy lại anh về, không phải anh lấy lại em về. Vũ Phi, rác rưởi còn có thể tái chế thành đồ tốt, anh vẫn hơn rác rưởi một chút phải không?”
Giang Vũ Phi kinh ngạc nhìn anh, không ngờ anh sẽ lại nói những câu tự hạ thấp mình như vậy.
Nguyễn Thiên Lăng ghé sát lại gần cô, nhếch môi mỉm cười đầy mê hoặc: “Thế nào, có cần cân nhắc lấy anh lại hay không?”
Đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ vô song của anh, Giang Vũ Phi không bao giờ có thể tìm lại được cảm giác tim đập thình thịch như trước đây nữa. Chỉ là không thể không cảm khái, khuôn mặt anh thật sự rất đẹp, nếu như cô không trải qua mấy lần bị làm hại, nhất định cô sẽ không chống đỡ được sức hấp dẫn của anh.
"Nguyễn Thiên Lăng, trong mắt tôi, anh còn không bằng rác rưởi.” Giang Vũ Phi vô tình nói.
Nguyễn Thiên Lăng trầm mặt, ánh mắt cũng sắc lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576094/chuong-453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.