Ngay cả những đồ trang sức đáng tiền cũng đều bị anh tịch thu toàn bộ, có thể nói cô cũng giống những kẻ lang thang ngoài đường, thậm chí còn không bằng bọn họ.
Giang Vũ Phi chầm chậm đi trên đường, chiều tối mùa xuân nhiệt độ rất thấp, cô bỏ tay vào trong túi áo, kéo kéo áo trên người, bước đi như du hồn. Cô không biết mình muốn đi đâu, thành phố A là quê của cô, cô lớn lên tại đây. Vậy mà bây giờ cô mới nhận ra, ngay cả một chỗ đặt chân mà cô cũng không có, thậm chí muốn tìm một người bạn để tâm sự cũng không có.
Sắc trời càng lúc càng tối, tâm trạng Giang Vũ Phi cũng lúc càng bi thương, bóng lưng côi cút của cô lẫn trong đám đông, trông có vẻ rất cô độc.
---
Lúc buổi chiều, Nguyễn Thiên Lăng đang ở công ty xử lý một chút công việc thì nhận được cuộc gọi của thím Lý.
Thím Lý nói không thấy Giang Vũ Phi, không biết cô đã đi đâu. Nguyễn Thiên Lăng lập tức từ chối cuộc họp, lái xe ra ngoài tìm cô.
Trên người cô không có tiền, không có điện thoại, cô chỉ có thể đi bộ, cho nên sẽ không đi quá xa. Nguyễn Thiên Lăng xuất phát từ bệnh viện, tìm kiếm mỗi một con đường, cuối cùng hai tiếng sau cũng tìm được Giang Vũ Phi. Trên đường dành cho người đi bộ náo nhiệt, một mình cô chậm rãi đi, khác với những người xung quanh, trên người cô tràn ngập vẻ cô đơn.
Xuyên qua cửa kính chắn gió, Nguyễn Thiên Lăng nhìn bóng lưng của cô, cảm thấy trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576093/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.