Đọc xong, cô ngừng lại, liếc mắt nhìn anh: “Chính là đoạn này, anh nghe có hiểu không?”
Nguyễn Thiên Lăng chăm chú nhìn cô với ánh mắt thâm tình, anh cong môi cười nói: “Em nghĩ em là vết máu muỗi hay là nốt ruồi chu sa của tôi?”
Đương nhiên anh hiểu ý giễu cợt của cô. Cô đang châm chọc anh, sau khi lấy cô, anh coi cô thành vết máu muỗi. Sau khi ly hôn với cô, đính hôn với Nhan Duyệt, lại coi cô thành nốt ruồi chu sa.
Anh nhận thấy đoạn văn này quả là rất hay, nhưng lại không phù hợp với anh.
Giang Vũ Phi nhếch môi, nói với anh một cách chế giễu: “Sao anh không thử hỏi xem, trong lòng tôi anh là vết máu muỗi hay là hạt cơm trắng?”
“Thế ai là ánh trăng sáng và nốt ruồi chu sa của em?” Nguyễn Thiên Lăng lập tức hỏi lại.
Giang Vũ Phi buông sách ra, xuống giường đi tới ban công: “Dù sao thì cũng không phải là anh.”
Nguyễn Thiên Lăng nheo mắt, vẻ mặt có chút âm trầm.
Hai tay Giang Vũ Phi đặt trên lan can, nhìn xuống thấy một chuồng chó màu trắng cao ngang bụng và một cây ngân hạnh. Lúc này mặt trời đã xuống núi, Phích Lịch tỉnh dậy, nó đang đứng dưới tán cây ăn đồ ăn. Tính cảnh giác của nó rất nhạy, ngay lập tức phát hiện ra sự tồn tại của Giang Vũ Phi.
Phích Lịch ngẩng đầu liền nhìn thấy cô, muốn sủa cô hai tiếng, nhưng khi thấy Nguyễn Thiên Lăng ở phía sau lưng cô, nó lại yên lặng tiếp tục ăn bữa tối thịnh soạn.
Nguyễn Thiên Lăng ôm người Giang Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576069/chuong-428.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.