Nhan Duyệt không thể nói được cảm giác của mình bây giờ là gì, có lẽ là tức giận, rất khó chịu, khó chịu đến mức muốn hủy diệt tất cả!
“Cô Nhan, cô Nhan.”
Tiếng gọi của thím Lý cắt ngang suy nghĩ của cô ta, Nhan Duyệt tức giận, xoay người bước đi. Mới đến vài phút cô ta đã đi, mà còn bị tức giận nữa.
Thím Lý thở phào, thực sự hi vọng cô ta có thể thấy khó mà lui.
Giang Vũ Phi không hề biết việc Nhan Duyệt đến đây, thím Lý cũng không nói, bà không muốn nói cho Giang Vũ Phi biết bởi không muốn khiến cô cảm thấy khó chịu.
Đến chiều Nguyễn Thiên Lăng mới về tới nhà, cũng không nhìn thấy bóng dáng Giang Vũ Phi đâu. Anh gọi thím Lý đến, hỏi bà: “Cô ấy đâu?”
Thím Lý hiểu là anh đang hỏi về Giang Vũ Phi, nói: “Thiếu gia, cô Giang đang ở trên lầu nghỉ ngơi.”
Nguyễn Thiên Lăng gật đầu, anh cởi áo khoác ra đưa cho thím Lý, cởi cúc ở tay áo, vén tay áo sơ mi lên, để lộ cánh tay màu đồng rắn chắc.
“Hôm nay cô ấy thế nào?”
Thím Lý khẽ cười nói: “Cô Giang hôm nay không có gì mới. Giày thiếu gia cho người mang tới cũng đã nhận được, nhưng có lẽ cô Giang không thích đôi đó lắm.”
Nguyễn Thiên Lăng khẽ nhíu mày, anh cứ tưởng rằng cô sẽ rất vui vẻ, tiếp nhận lời xin lỗi gián tiếp của anh, nào ngờ cô hoàn toàn không thích.
Anh đi lên lầu, mở cửa phòng ngủ, thấy Giang Vũ Phi đang ngồi dựa vào đầu giường, tay cầm quyển sách. Nghe bước chân anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576068/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.