Giang Vũ Phi nghẹn lời: “Chính miệng tôi có nói là sẽ đan cho anh sao? Không có nha, cho nên tôi chưa bao giờ đồng ý với anh.”
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng lại trầm xuống: “Rõ ràng là em đã đáp ứng! Im lặng cũng chính là đồng ý!”
“Nguyễn Thiên Lăng, anh là đồ vật sao?”
"…"
“Anh im lặng, cho nên anh thừa nhận anh là đồ vật sao?” Giang Vũ Phi trợn trừng mắt nhìn anh, cúi đầu tiếp tục đan.
Nguyễn Thiên Lăng tức giận đến nghẹn lời, nhưng lại không biết phản bác cô như thế nào. Nhưng mà kêu anh từ bỏ như vậy thì anh lại không làm được. Tính tình anh rất bướng bỉnh, càng không thuận theo ý anh, anh càng không bỏ qua.
Nguyễn Thiên Lăng đưa tay kéo đồ đan trong tay Giang Vũ Phi qua, cầm trong tay rồi hỏi cô: “Đây là đan cho ai?”
“Anh quan tâm làm gì!” Giang Vũ Phi đưa tay cướp lại, anh kéo tay cô ra, sau đó nhanh chóng rút que đan len ra, tay kéo đầu sợi len.
“Em không nói anh sẽ tháo nó ra!”
Giang Vũ Phi tức giận trừng anh, hàm răng cắn chặt môi dưới. Tính tình của người đàn ông này như vậy, thật quá giống mấy tên cướp đường!
Không, so sánh anh ta với mấy tên cướp đường cũng là sỉ nhục mấy tên đó. Anh ta thật sự là thú hoang chỉ biết cướp đoạt, là thú hoang!
“Nguyễn Thiên Lăng, anh đừng cố tình gây sự nữa được không? Trả cái đó lại cho tôi, chút nữa lại làm hư bây giờ.” Đó là thành quả mà cô cực khổ ngồi đan trong hai tiếng, nhất định không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576064/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.