“Phích Lịch, chị còn tưởng không gặp lại em nữa chứ, không ngờ em trở về rồi!” Nhan Duyệt kích động ngồi xổm xuống, tay vuốt lên cổ Phích Lịch.
Phích Lịch híp mắt hưởng thụ sự vuốt ve của cô ta, cơ thể to lớn không ngừng quấn quít lấy người cô ta.
Thím Lý lúng túng giải thích với Giang Vũ Phi: “Cô Giang, thật ra Phích Lịch là quà sinh nhật mà cô Nhan tặng cho thiếu gia lúc sinh nhật mười tám tuổi.”
“Ừm.” Giang Vũ Phi đáp nhẹ một tiếng, không có phản ứng gì.
Thím Lý cho rằng cô không vui, lại giải thích: “Năm đó tất cả mọi người đều cho rằng cô Nhan đã chết, ngay cả Phích Lịch cũng biết chuyện cô Nhan ‘chết’. Mỗi ngày Phích Lịch đều bỏ ăn bỏ uống, cuối cùng xém chút nữa đã chết. Khi đó thiếu gia không có tâm trạng để chăm sóc nó, nên đưa nó cho một người bạn yêu chó nuôi, nuôi rất nhiều năm.”
Thím Lý vừa dứt lời, Nhan Duyệt đột nhiên xoay người nhìn về phía bọn họ. Ánh mắt của cô ta nhìn Giang Vũ Phi chằm chằm, khóe miệng giương lên một nụ cười đắc ý khoe khoang.
Cô ta đang khoe khoang với cô là tình cảm của cô ta và Phích Lịch rất tốt ư.
Giang Vũ Phi xém chút nữa đã bật cười, có tình cảm tốt với một con chó thì có gì hay mà khoe khoang chứ.
Nhan Duyệt đi đến chỗ bọn họ, dùng giọng điệu của chủ nhân mà hỏi thím Lý: “Nhận lại Phích Lịch hồi nào vậy?”
“Mấy ngày trước.”
“Là Lăng tự đem nó về?”
“Vâng.”
Nụ cười trên khóe miệng Nhan Duyệt lại sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576063/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.