Giang Vũ Phi nhẹ nhàng gõ ngón tay trên lan can.
Nếu như cô đẩy cái thang này, anh sẽ té chết sao?
Đáp án dĩ nhiên là anh không chết, anh chỉ bị thương hoặc tàn phế, hơn nữa cô cũng sẽ xui xẻo ngồi tù hoặc có kết cục thê thảm hơn.
Cho nên, vẫn cứ để như vậy đi.
Giang Vũ Phi nắm chặt hai tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh leo lên cái thang, sau đó đặt chân lên trên ban công, còn đáp xuống trước mắt cô giống như thiên thần.
“Anh còn tưởng em sẽ đẩy ngã cái thang này.” Hai chân Nguyễn Thiên Lăng chạm xuống đất, những lời này là câu đầu tiên anh nói với cô.
Giang Vũ Phi thầm nghĩ tôi thật sự có suy nghĩ này, nhưng mà có đẩy thang cũng không giết được anh.
“Không ngờ rằng anh còn làm cái chuyện leo thang lên ban công này nữa.” Cô thản nhiên mỉa mai.
Nhưng Nguyễn Thiên Lăng lại đắc ý cười cười: "Có cảm giác yêu đương vụng trộm đúng không?"
“...”
"Giống như Romeo và Juliet."
"Tôi không phải Juliet."
“Anh biết, anh cũng không phải Romeo. Anh chỉ nói là cảm giác giống như một cuộc hẹn gặp mặt tại ban công. Về sau mỗi ngày anh đều leo lên ban công gặp em, em thấy như thế nào?"
Giang Vũ Phi không có hứng thú đi vào phòng ngủ, hoàn toàn không để ý tới lời anh nói.
Nguyễn Thiên Lăng cong môi cười, cũng đi theo vào trong. Anh đóng cửa kính ban công, rồi kéo rèm cửa sổ lại, đi đến bên giường nằm xuống, hai tay gối sau gáy.
Ngọn đèn ngủ trong phòng ánh sáng rất dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576055/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.