Bộ dạng của anh giống như việc nấu nướng là việc dễ dàng lắm vậy.
Giang Vũ Phi biết rõ anh không thèm đếm xỉa đến lời cô nói, cô không cách nào ngăn anh lại được.
Cô nheo mắt hỏi anh: “Anh làm gì cho tôi ăn vậy?”
“Trứng gà.”
“Còn gì nữa không?”
Nguyễn Thiên Lăng hơi nhíu mày: “Em muốn ăn gì?”
Thứ cô muốn ăn thì rất nhiều, nhưng vấn đề là anh đều không biết làm!
“Anh biết làm gì?”
“Em muốn ăn gì anh đều có thể làm được.” Lòng tự trọng của người đàn ông không ai sánh nổi, chính là không cho phép cô xem thường anh.
Giang Vũ Phi biết anh đang nói dối, vậy nhưng cô không thể không chừa đường lui cho anh mà nói: “Anh chém gió quá, đến chiên trứng anh còn không làm được, thì có thể làm được gì chứ?”
Có lẽ nếu nói vậy, anh sẽ lại tiếp tục tranh cãi với cô.
“Anh làm trong bao lâu?” Cô đành thay đổi cách thức để ngăn anh nấu nướng.
Nguyễn Thiên Lăng giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói một cách mơ hồ: “Nửa giờ... không, mười lăm phút!”
“Được rồi, cho anh mười lăm phút, nếu không làm được thì tôi sẽ vào bếp.” Nói xong cô đi ra khỏi phòng bếp.
Nguyễn Thiên Lăng lập tức xoay người lại bắt đầu chiến trứng. Thời gian mười lăm phút này chính là thời khắc quyết định sự uy nghiêm của anh.
Anh phải làm cho tốt, nhất định phải làm thật tốt!
Giang Vũ Phi ngồi trong phòng khách xem ti vi, cô đang chịu đựng cơn đói cực độ chờ mười lăm phút trôi đi. Trời biết, cô đang rất đói, rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576021/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.