Giang Vũ Phi chỉ cảm thấy thật nực cười, cô chỉ mong sao anh chết đi.
Nhưng trước giờ cô chưa từng thực sự muốn lấy mạng anh, chỉ bởi vì cô có ý nghĩ muốn anh chết mà đáng phải chịu nhục nhã thế này sao?
Cô cụp mắt, cảm giác chỉ cần nhìn anh một cái thôi là cũng rất buồn nôn.
Nguyễn Thiên Lăng hừ lạnh một tiếng rồi đi ra ngoài.
Giang Vũ Phi ở phía sau yếu ớt nói: “Người anh muốn đối phó là tôi. Bây giờ tôi đã trở về, anh hãy buông tha cho người nhà tôi đi.”
Nguyễn Thiên Lăng giống như không nghe thấy, cứ thế mà bước đi.
Anh đi rồi, thím Lý lập tức cầm một chiếc áo tắm vải bông mềm tới, nhanh chóng mặc vào cho cô, buộc dây áo lại.
“Cô Giang, lần này cô thật không nên tự tiện bỏ đi, để thiếu gia lo lắng cho cô, tìm cô khắp nơi. Thực ra, thiếu gia cũng là vì muốn tốt cho cô, cho đứa con trong bụng cô, cậu ấy can thiệp vào cuộc sống của cô cũng là vì muốn chăm sóc tốt cho đứa trẻ. Cô đừng chống đối thiếu gia nữa, có lúc nhường một bước cũng không khó khăn lắm đâu.”
Giang Vũ Phi cụp mắt che giấu ý cười nhạt trong mắt. Thím Lý không hiểu rõ được thù hận giữa cô và Nguyễn Thiên Lăng, mà cô mãi mãi cũng không thể lùi một bước.
Cô ngước mắt hỏi bà: “Nguyễn Thiên Lăng muốn để tôi tiếp tục sống ở đây sao?”
“Đúng vậy, phòng của cô vẫn giữ lại cho cô. Cô lên lầu nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi làm cơm cho cô. Ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575977/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.