Nguyễn Thiên Lăng nhìn dáng vẻ này của cô, có chút nghi ngờ việc cô ra ngoài không đơn giản như vậy.
Anh nheo mắt, không cho cô cự tuyệt, tuyên bố: “Cô không muốn người khác đi cùng cũng được, nhưng phải có tôi đi cùng. Mất con, cô nên biết kết cục là gì.”
Sắc mặt Giang Vũ Phi tái nhợt, cô nắm chặt tay vịn cầu thang, lâu sau mới khó khăn mở miệng: “Được, anh muốn đi cùng thì cứ đi, chỉ cần Nhan Duyệt của anh không có ý kiến gì là được.”
“Ngày mai tôi đến đón cô, đi thành phố H.” Nguyễn Thiên Lăng mím môi, mạnh miệng phán một câu, chỉ trong mấy phút đã quay người rời đi.
Giang Vũ Phi nhìn theo bóng lưng anh đã khuất xa, thở phào một cái.
Cô có vài dự tính, nếu như anh đồng ý cho cô ra ngoài một mình thì quá tốt. Còn không cùng lắm thì anh đi cùng cô, chỉ cần một mình anh dẫn cô đi, cô sẽ có cách trốn đi.
Đáng sợ nhất là anh tìm thêm vài người đi cùng cô. Đối phó với một người thì cô còn có cách, nhưng đối phó với nhiều người cùng lúc, cô thực sự không có cách nào.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyễn Thiên Lăng đến đón cô.
Vali của Giang Vũ Phi hôm qua đã xếp xong, thím Lý giúp cô bỏ vali vào sau xe, dặn dò cô vài lời mới đóng cửa xe cho cô.
Nguyễn Thiên Lăng bảo tài xế khởi động xe, chạy về hướng sân bay.
Giang Vũ Phi ngồi dựa vào cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài. Cô không quen ở riêng với Nguyễn Thiên Lăng, ở bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575956/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.