Giang Vũ Phi đặt va li xuống, lạnh lùng nói: “Tôi muốn ra ngoài vài ngày cho khuây khỏa, cả ngày bị nhốt ở đây, sớm muộn gì tôi cũng bị điên.”
“Không ai nhốt cô cả, mấy ngày nay không phải cô thường xuyên ra ngoài sao, ai nhốt cô.”
“Nếu đã không có ai nhốt tôi, vậy tôi có thể ra ngoài hóng gió vài ngày rồi chứ.” Giang Vũ Phi lạnh nhạt cự tuyệt anh.
“Bây giờ cô đang có thai, đừng đi lung tung. Nếu như cô không muốn ở đây, tôi có thể lập tức sắp xếp cho cô một chỗ ở khác.”
Giang Vũ Phi hơi hất cằm lên, thần sắc kiên định nói: “Không, tôi nhất định phải ra ngoài hóng gió, tôi ngột ngạt lắm rồi, không rời xa thành phố A vài ngày tôi sẽ ngày càng thấy khó chịu hơn.”
Nguyễn Thiên Lăng mím chặt môi.
Anh nhớ tới những lời cô nói mớ hôm đó, lại thêm mấy ngày nay cô buồn bã ủ rũ, trong lòng anh nghĩ có lẽ cô thật sự nên ra ngoài đi dạo, nếu không bị trầm cảm thì biết làm thế nào.
Nghe nói phụ nữ mang bầu rất dễ mắc đủ loại chứng bệnh, tâm trạng, cảm xúc của họ không ổn định.
Giang Vũ Phi như vậy, e rằng lại càng dễ có vấn đề.
Nhưng để cô ra ngoài hóng gió thì anh lại không yên tâm. Giờ cô mới mang thai được hơn một tháng, ngộ nhỡ đứa trẻ xảy ra chuyện thì biết phải làm sao?
Nguyễn Thiên Lăng không nhận ra, sự quan tâm của anh đối với đứa trẻ này đã vượt quá mức anh tưởng tượng.
Anh nghĩ ngợi, nói: “Cô muốn ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575955/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.