Nói xong, cô ta đi về phía phòng tắm, nhanh chóng đẩy cửa phòng tắm ra.
Trong phòng tắm cũng trống trơn, không có ai. Nhan Duyệt nắm chặt hai tay, sắc mặt khó coi.
Tại sao lại như vậy, phải có người chứ? Tại sao lại không có ai?
Cửa thông ra ban công là cửa kính, rèm che sát đất cũng được kéo ra. Cô ta nhìn xuyên qua đó, có một dự cảm mãnh liệt rằng có lẽ người được giấu ở ban công.
Nhan Duyệt bị sự đố kỵ và phẫn nộ làm mờ mắt… Cô ta không để ý gì nữa mà đi mở cửa kính, một tay vén rèm ra, ban công cũng trống trơn như vậy.
Người đâu?
Chẳng lẽ trực giác của cô ta là sai sao?
“Lăng…” Nhan Duyệt xoay người lại, phát hiện không còn bóng dáng của Nguyễn Thiên Lăng ở cửa nữa, anh đã đột nhiên rời đi!
Nhan Duyệt lúc này mới luống cuống chân tay, xong rồi, Nguyễn Thiên Lăng chắc chắn là giận rồi.
“Lăng.” Cô ta lao ra khỏi phòng ngủ, cũng không còn tâm trạng tìm kiếm người phụ nữ kia nữa.
Thật ra thì, nếu cô ta mở tủ quần áo ra, sẽ phát hiện trong tủ có treo đầy quần áo phụ nữ.
Nhưng cô ta lại không làm vậy, hiện giờ cô ta chỉ muốn khiến Nguyễn Thiên Lăng nguôi giận, cô ta không thể vì chuyện như thế này mà khiến cô ta và Nguyễn Thiên Lăng có hiểu lầm được.
Nhan Duyệt vội vàng chạy xuống lầu, trong phòng khách cũng không có bóng dáng của Nguyễn Thiên Lăng.
“Thiếu gia đâu rồi?’ Cô ta lo lắng hỏi thím Lý.
Thím Lý chỉ ra ngoài, cười nhạt nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575953/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.