Là người làm của anh gọi điện thoại tới.
“Thiếu gia, Tiêu Lang vẫn còn ở trong nhà cô ấy chưa về.”
“Tôi biết rồi.”
Nguyễn Thiên Lăng tắt điện thoại, sau đó soạn một tin nhắn rồi gửi đi.
“Vợ à, tôi bắt đầu nhớ cô rồi. Nhớ giọng nói của cô, nhớ mùi hương của cô, tất cả mọi thứ khi cô bên tôi. Làm sao đây, tôi không thể kiểm soát nổi cảm xúc và muốn đi tìm cô.”
Anh tưởng tượng bộ dạng của cô lúc nhìn thấy tin nhắn sẽ thẹn quá hóa giận, khóe miệng vui vẻ khi thực hiện được trò đùa dai ác độc.
Giang Vũ Phi lại thấy anh gửi tin nhắn, tim đập hoảng loạn.
Cô mở tin nhắn ra xem, thấy nội dung bên trong, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Đồ khốn nạn!
Nhanh chóng xóa tin nhắn, cô đến cạnh Tiêu Lang hỏi: “Bây giờ chúng ta đi làm được không?”
Điều hòa Tiêu Lang mua cho cô là kiểu mới, không cần lắp đặt, cắm điện là có thể sử dụng được. Anh đang thử độ ấm, nghe cô nói như vậy, bất ngờ quay đầu: “Bây giờ đi làm?”
“Ừ, tôi muốn đi làm, chỉ khi đi làm tôi mới có tinh thần một chút.”
Tiêu Lang nghe lời nói ẩn ý của cô, là cô muốn tìm ít việc làm, để mình bận rộn, mới không nghĩ ngợi lung tung.
Anh không nói gì, cười nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta đi làm.”
Giang Vũ Phi thở phào một hơi, đến nhà hàng làm việc, Nguyễn Thiên Lăng sẽ không đến mức làm bậy.
Bận rộn đến trưa, buổi tối sau khi tan việc, Tiêu Lang muốn lái xe đưa cô về, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575903/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.