Không ai biết rằng, lúc cô hạ quyết tâm này cô đã nản lòng thoái chí biết bao. Lại không nghĩ rằng, lúc cô tuyệt vọng, ông nội lại đồng ý cho họ ly hôn.
Giang Vũ Phi kích động nắm chặt tay ông nội, không nhịn được mà cười rơi nước mắt.
“Ông nội, cảm ơn ông, cảm ơn ông!”
Nguyễn An Quốc nhìn cô trìu mến, thấy cô càng như vậy, ông càng buồn.
“Ngốc à, thật là một đứa trẻ ngốc.”
Là chính tay ông thúc đẩy hôn sự của con bé và Nguyễn Thiên Lăng, khiến con bé không hạnh phúc, con bé nên trách ông mới đúng. Nhưng con bé không có nửa lời oán trách, còn cảm ơn ông. Con bé thật đúng là một đứa trẻ ngốc.
Đáng tiếc, đứa trẻ tốt như vậy lại có người nào đó không biết quý trọng.
Nguyễn Thiên Lăng đưa mẹ về nhà, không đến công ty ngay mà lại đến bệnh viện. Anh đẩy cửa bước vào phòng bệnh, liền nhìn thấy Giang Vũ Phi đang nói cười với ông nội.
Nụ cười cô rạng rỡ, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Người đàn ông nhướn mày vẻ bất ngờ, đi vào mở miệng hỏi thăm ông nội: “Ông cảm thấy thế nào rồi ạ?”
“Ta rất tốt. Sao cháu lại đến đây, lên công ty đi, ta ở đây không sao, không cần nhiều người chăm sóc như vậy.” Nguyễn An Quốc lạnh nhạt nói với anh, rõ ràng vẫn đang còn giận anh.
Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên có chút ghen tỵ với Giang Vũ Phi.
Sao ông nội có thể không trách cô, ngược lại còn trách anh chứ? Rốt cuộc ông là ông nội của ai?
Thôi, làm đàn ông nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575843/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.