“…” Vẻ mặt Nguyễn Thiên Lăng hơi cứng ngắc.
Tiếp theo xấu hổ nói: “Vậy thì uống sữa.”
Cô không muốn vì những chuyện nhỏ nhặt này mà cãi cọ với anh, bưng sữa lên uống một hơi hết sạch, sữa thơm ngon tinh khiết còn lưu lại một vệt màu trắng trên môi cô.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Nguyễn Thiên Lăng lại lấy khăn giấy giúp cô lau miệng. Giang Vũ Phi theo phản xạ tránh đi, tay anh cứng đờ trên không trung, trong mắt đầy vẻ tức giận.
Ngay lúc cô nghĩ anh sẽ phát cáu thì anh ném khăn giấy lên người cô, hừ một tiếng, quay người bước đi.
Giang Vũ Phi sững sờ, cầm lấy khăn giấy, lau lau miệng, vừa mặc áo vừa đuổi theo anh.
Bà Nguyễn ngày hôm qua vẫn luôn trông chừng ở phòng bệnh, chưa từng rời khỏi.
Lúc Nguyễn Thiên Lăng bọn họ đẩy cửa bước vào, vừa đúng lúc nhìn thấy bà Nguyễn hơi mệt mỏi đang chăm sóc Nguyễn An Quốc, giúp ông ăn uống. Thấy họ bước vào, đặc biệt là lúc nhìn thấy Giang Vũ Phi ở sau lưng Nguyễn Thiên Lăng, sắc mặt bà Nguyễn liền rất khó coi.
Bà ta lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, dùng khăn giấy lau miệng cho ông lão: “Ba, ăn thêm chút nữa đi.”
Ông cụ khoát tay, tỏ vẻ không ăn. Ông nhìn về phía hai người ở cửa ra vào, nở nụ cười hiền từ.
“Ông nội không sao, ngày hôm qua khiến các cháu lo lắng rồi.”
Hốc mắt Giang Vũ Phi liền đỏ lên.
Rõ ràng là cô làm ông nội tức giận, trái ngược lại ông nội còn an ủi cô, cô thấy thật hổ thẹn.
“Ông nội.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575842/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.