Bước chân cô lảo đảo đi tới, cảm giác cả người như sắp chết vậy.
Cảm giác chết cũng không xa lạ với cô, rất tuyệt vọng, rất bi thương.
Hiện tại cô cũng tràn ngập tuyệt vọng và bi thương.
“Tôi bị mất đồ, cần các anh cho xem video giám sát.” Đi đến quầy lễ tân, Giang Vũ Phi mặt lạnh lùng, trực tiếp nói thẳng với nhân viên lễ tân.
“Tiểu thư, xin hỏi cô mất cái gì?”
“Thứ đồ rất quan trọng, rất đặc biệt, tôi muốn xem video giám sát tối hôm qua, nếu không tôi lập tức báo cảnh sát!” Giang Vũ Phi hoàn toàn mất đi tính nhẫn nại thường ngày, giờ phút này cô nhìn bất cứ ai cũng đều có cảm giác nhìn kẻ thù.
Nếu không phải cô dùng hết sức lực đè nén toàn bộ oán hận trong lòng xuống, cô nhất định sẽ lớn tiếng chửi bới.
Giang Vũ Phi nắm chặt bàn tay, biểu cảm lạnh băng, sự oán hận lạnh lùng tràn ngập trong đôi mắt đẹp. Cô tức giận không phải là giả vờ, có lẽ cô thật sự đánh mất món đồ rất quan trọng.
Nhân viên của khách sạn không dám chậm trễ, đồng thời cũng bị bộ dáng của cô hù dọa, lập tức mở máy giám sát cho cô xem.
“Tiểu thư, xin lỗi cô, máy giám sát tối hôm qua bị hỏng, không có bất kỳ ghi chép gì.” Nhân viên vừa ngạc nhiên vừa xin lỗi cô.
Có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Giang Vũ Phi giận quá bật cười: “Được, các người bao che cho người đó đúng không, tôi có biện pháp khiến các người giao hắn ra đây!”
“Tiểu thư, máy giám sát của chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575830/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.