Đặt ly xuống, cô bụm miệng nói: "Thật xin lỗi, tôi đi toilet một chút."
Vừa lao ra khỏi phòng, Giang Vũ Phi nhanh chóng chạy vào toilet, ói hết phân nửa chỗ bia vừa uống. Cô khó chịu ghé vào bồn rửa tay, thở dốc một hồi lâu mới thấy đỡ hơn một chút.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt đỏ bừng của mình trong gương, cô mở vòi nước ra, dùng nước rửa mặt. Nước lạnh buốt chỉ làm cho cô tỉnh táo một chút, nhưng cô vẫn rất chóng mặt.
Tửu lượng của cô quá kém, mới uống một chút bia như vậy đã chóng mặt rồi.
Giang Vũ Phi rửa tay, quay trở về phòng ăn lần nữa.
"Em gái không sao chứ?" Phó cục Hoàng thấy cô đi vào, cười tủm tỉm hỏi cô, vẻ mặt quan tâm, giống như hai người có quan hệ rất thân quen vậy.
"Không sao." Giang Vũ Phi lắc đầu, cô không lập tức ngồi xuống, mà cầm lấy túi xách nói với ông chủ: "Ông chủ, tôi có chút không thoải mái, muốn về trước."
"Cô muốn về? Ngồi xuống ngồi xuống, thời gian còn sớm, đừng vội đi." Ông chủ nhiệt tình giữ cô lại, cô vẫn kiên quyết muốn đi.
Phó cục Hoàng thò tay giữ ông chủ, nói đỡ lời cho cô: "Tôi thấy em gái thực sự không thoải mái, ông nên thông cảm cho nhân viên, để cô ấy trở về nghỉ ngơi sớm một chút mới đúng."
Có phó cục Hoàng nói giúp cô, đương nhiên ông chủ không dám lại giữ cô.
Giang Vũ Phi cảm kích liếc mắt nhìn phó cục Hoàng, phó cục Hoàng lại còn nói thêm: "Em gái, trước khi đi em hãy uống hết đã, chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575828/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.