Chương trước
Chương sau
Y tá nói, đêm qua anh cõng vợ anh đến bệnh viện. Vợ anh bị rắn cắn, đang ở phòng bệnh bên cạnh.
Không thể trực tiếp hỏi Nguyễn Thiên Lăng chuyện xảy ra tối hôm qua, cô ta cũng chỉ có thể ép hỏi Giang Vũ Phi.
Cho nên cô ta xông vào phòng bệnh của Giang Vũ Phi, gặng hỏi cô.
Đáng tiếc, căn bản là Giang Vũ Phi không muốn trả lời cô ta: "Cô muốn biết đến vậy thì đi hỏi Nguyễn Thiên Lăng đi."
"Bây giờ Lăng còn đang nghỉ ngơi, nếu không phải là không muốn quấy rầy anh ấy, tôi sẽ tới hỏi cô sao? Giang Vũ Phi, cô luôn miệng nói không muốn làm vợ Lăng, muốn ly hôn với anh ấy, thế mà đêm qua cô với anh ấy lại ở cùng một chỗ, tôi không ngờ cô lại là người dối trá như thế! Ngoài miệng luôn kinh miệt Lăng, kì thực lại vẫn luôn lén lút quyến rũ anh ấy."
Giang Vũ Phi cảm thấy Nhan Duyệt cáo buộc rất nực cười.
Cô khẽ nhếch miệng, cô quá lười để nói chuyện với cô ta.
Tình cảm giữa cô và Nguyễn Thiên Lăng như thế nào, có quan hệ gì tới cô ta. Hiện tại bọn cô vẫn còn là quan hệ vợ chồng, ở cùng một chỗ cả đêm, chính là cô quyến rũ anh?
Ồ, cô chưa từng gặp người phụ nữ nào tự đại, tự cho là mình đúng như cô ta!
"Cô có thể đi ra ngoài không, tôi cần nghỉ ngơi." Cô nhẹ nhàng nói.
Nhan Duyệt phẫn nộ liếc cô, khinh thường quay người rời đi.
Giang Vũ Phi không nhìn thấy cô ta nữa, cũng không nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng.
Lúc giữa trưa, cô tỉnh dậy, thím Lý nhỏ nhẹ cẩn thận nói với cô: "Thiếu phu nhân, vừa rồi thiếu gia đến thăm cô, cậu ấy thấy cô đang ngủ, nên không có quấy rầy cô."
Cô nhìn qua thím Lý, thím nói tiếp: "Thiếu gia nói cậu ấy ra viện trước, bảo cô an tâm ở bệnh viện dưỡng thương."
Giang Vũ Phi khẽ gật đầu, không thể hiện bất kỳ mất mát hay buồn bã nào.
"Thím Lý, hôm nay  thím vất vả quá."
"Thiếu phu nhân tuyệt đối đừng nói như vậy, chăm sóc cô là việc tôi nên làm.”
Giang Vũ Phi cười nói: "Lát nữa thím đến hỏi bác sĩ, hôm nay tôi có thể ra viện chưa? Tôi muốn về nhà tĩnh dưỡng, ở chỗ này sớm muộn gì ông nội cũng sẽ biết."
"Chuyện này… Được rồi."
Buổi chiều cùng ngày hôm đó, Giang Vũ Phi cùng với thím Lý quay trở lại nhà Nguyễn gia. Chân cô tê buốt, vết thương ở lòng bàn chân vẫn chưa lành, cô bước đi khập khiễng, không thể nào che giấu được gì.
Dáng vẻ cô như vậy, đương nhiên khiến cho ông nội quan tâm.
Giang Vũ Phi nói dối ông là không cẩn thận bị trật chân, đã gặp bác sĩ khám qua, bác sĩ nói xương cốt không có tổn thương, qua mấy ngày sẽ tốt thôi.
Ông nội tin tưởng cô lời nói, chỉ dặn dò cô nghỉ ngơi nhiều, đừng xuống giường.
Trở lại phòng ngủ, cô đi tắm rửa trước, sau đó cô mặc váy ngủ ngồi trên giường dùng khăn lau khô tóc.
Hôm qua điện thoại cô đã hết pin, cô sạc pin cho điện thoại, sau đó khởi động máy, tìm kiếm ghi chép cuộc gọi ngày hôm qua.
Cô vốn dĩ không muốn lại vạch trần chuyện Nhan Duyệt đã làm, cô cho rằng vì những chuyện nhỏ nhặt này mà trở thành người không khoan dung thì thật tầm thường.
Thế nhưng cô vừa nghĩ tới buổi sáng hôm nay cô ta nói những lời kia, cô lại thay đổi ý định.
Mở camera ra, cô chụp màn hình bản ghi chép cuộc gọi, và sau đó chuyển hình ảnh vào điện thoại, gửi một tin nhắn cho Nguyễn Thiên Lăng.
Nếu như nhìn thấy cái này anh vẫn lựa chọn tin tưởng lời nói của Nhan Duyệt, vậy thì cô cũng không thể nói gì hơn.
Lúc Nguyễn Thiên Lăng nhận được tin nhắn, là lúc đang cùng Nhan Duyệt ăn cơm hộp.
Nhan Duyệt gắp một miếng sushi chấm mù tạt rồi đút cho anh, anh há miệng ăn, nở một nụ cười dịu dàng.
"Lăng, ngày hôm qua rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Cả đêm không liên hệ được với anh, anh có biết em lo cho anh nhiều lắm không."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.