Nghĩ tới đây, cô không khỏi siết chặt cánh tay, càng ôm chặt cổ của anh hơn.
Cô không thể để cho anh một mình chạy trốn, dù thế nào cũng không thể để cho anh vứt bỏ cô một mình đối mặt với nguy hiểm.
Nguyễn Thiên Lăng còn tưởng là cô lạnh, anh bước nhanh hơn, cánh tay dùng lực giữ người cô, vững vàng bước nhanh về phía trước.
Mà trong lúc anh vững vàng bước đi, Giang Vũ Phi không khỏi mỏi mệt nhắm mắt lại, nặng nề mê man ngủ thiếp đi.
Sau khi tỉnh lại, người đã nằm trong bệnh viện, mở to mắt, nhìn thấy trần nhà trắng xóa, trong không khí có mùi nước khử trùng gay mũi, thím Lý ngồi ở bên cạnh cô, đang chăm sóc cô.
"Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi…" Thấy cô tỉnh lại, thím Lý hơi nghiêng người, ấm áp cười hỏi cô.
Giang Vũ Phi đưa mắt nhìn bà, hơi cử động chân phải bị rắn cắn, cảm thấy có chút tê liệt.
Cô lại nhìn xung quanh một chút, đây là một gian phòng bệnh loại VIP, phòng bệnh rất lớn, chỉ có hai người là cô và thím Lý.
Thím Lý nhìn sắc mặt mà nói chuyện, không đợi cô hỏi đã nói ra: "Tối hôm qua là thiếu gia đưa cô đến bệnh viện, lúc chúng tôi chạy đến, trời cũng đã vừa rạng sáng. Bác sĩ nói cô trúng độc rắn nhẹ, cần nghỉ dưỡng hai ngày mới có thể ra viện. Về phần vết thương trên lòng bàn chân, không nghiêm trọng lắm, nhưng cũng cần một ít thời gian mới có thể hoàn toàn khép lại. Trán thiếu gia cũng bị thương, nhưng không nghiêm trọng, chỉ là cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575806/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.